Chương 12:
Bên ngoài những cơn gió chiều se sẽ thổi qua, bóng cây bên ngoài cửa sổ phòng bệnh nhấp nhô qua lại, một cảnh tưởng mát mẻ vô cùng. Thế những trong căn phòng bỗng nóng rực lên, đến độ mặt Ngọc Loan đỏ ửng cả lên. Tiếng tim cô đập mạnh đến nỗi, trong căn phòng vắng lặng và yên tĩnh kia có thể vọng ra.
- Đọc các phần của: Tìm lại yêu thương ngày xưa - Full
Nụ hôn của anh rất nóng bỏng, không ngừng ép xuống môi cô, cuốn theo hơi thở của anh vào bên trong khoang miệng cô, khiến Ngọc Loan bất giác bị chìm vào trong vô thức, chẳng muốn thoát ra, chỉ muốn chìm trong đó mãi mãi.
Nụ hôn mà cô luôn mong muốn, nụ hôn luôn mong nó thuộc về mình mãi mãi.
Cô thật sự muốn chìm trong nụ hôn đó mãi mãi, nhưng….
Ngọc Loan biết, đó chẳng qua là một sự an ủi của anh dành cho cô mà thôi. Cô lặng lẽ quay mặt đi né tránh nụ hôn của Vũ Phong. Nhưng Vũ Phong không cho cô trốn tránh , anh lấy tay xoay cầm cô lại, tiếp tục đặt lên môi cô một nụ hôn. Lần này không như lần trước, nụ hôn của anh gần như cưỡng ép, anh mút mạnh môi cô hơn. Dường như muốn bắt cô đáp trả nụ hôn của anh mới cam tâm.
Ngọc Loan tức giận, cô không muốn anh mỗi lần cô giận thì dùng cách ày dỗ cô, cô không phải là trẻ em, không cần phải cho kẹo để dỗ ngọt, để rồi sau đó lạnh lùng cướp mất viên kẹo đi.
Cô đặt tay lên ngực anh đẩy mạnh anh ra, quay đầu đi, ghiến răng cố kìm chế tiếng nấc trong lòng mình nói:
- Anh đi đi – Giọng cô nghèn nghẹn đầy đau khổ – Xin anh đó.
Vũ Phong không nói, anh đưa tay nắm cằm cô lần nữa, xoay mặt cô đối diện với ánh mắt anh. Ngọc Loan muốn xoay mặt né tránh nhưng không tài nào nhúc nhích được, cằm cô bị tay anh giữ chặt, tay anh siết chặt đến nỗi cằm cô thấy đau nhức. Ngọc Loan tức giận, cô trừng mắt nhìn anh, hai tay cô cố gắng nắm tay anh muốn vùng thoát nhưng lại không được.
Vũ Phong nhìn Ngọc Loan đang vùng quẫy muốn thoát, anh càng muốn giữ chặt cô hơn. Anh nắm hai tay cô trong lòng bàn tay to lớn của mình, đưa lên đỉnh đầu cô, tay kia giữ chặt cằm cô, bắt đầu một nụ hôn khác, mãnh liệt hơn, cuồng bạo hơn. Ngọc Loan cũng quyết liệt cắn chặt môi không cho anh cuồng bạo đi vào trong khoan miệng của mình càng quét. Cô càng chống đối tính chiếm hữu đàn ông trong Vũ Phong càng cao, anh mút chặt môi cô đến sưng đỏ rồi cắn nhẹ lên đó, giống như đang trừng phạt cô.
Ngọc Loan bị cắn đau, cô khẽ kêu lên một tiếng, Vũ Phong nhân cơ hội môi cô vừa hé ra, anh lập tức đưa lưỡi xong vào bên trong càng quét, cuốn lấy chiếc lưỡi mỏng manh ngọt ngào của cô ( nhiều lúc chẳng muốn viết cái này đâu, vì sợ đầu độc trẻ em, nhưng mà tình tiêt nó bắt phải thế, hic, nói nghe buồn, mình còn chưa có nụ hôn đầu đời)
Ngọc Loan cuối cùng cũng đã bị Vũ Phong đánh bại, cô chỉ có thể nói kỹ thuật hôn của anh quá điêu luyện . Cô xuôi tay đầu hàng, bản thân đã bị nụ hôn của anh cuốn lấy, đáp trả anh trong vô thức.
Hơi thở càng lúc càng trở nên nóng hơn bao giờ hết, nhưng hơi thở của hai người hòa nguyện vào nhau, cảm giác vị ngọt của đôi môi gắn liền khiến người ta chẳng muốn rời ra.
Một lát sau Vũ Phong mới từ từ buông Ngọc Loan ra, cô bỗng thở gấp gáp,cố gắng lấy lại hơi thở của bản thân mình vừa bị cạn kiệt. Vũ Phong cũng thở mạnh không ngừng, hơi thở của anh phủ lên người cô, ánh mắt của anh trở nên dịu dàng khi nhìn cô, không còn sự tức giận muốn trừng phạt cô nữa. Anh mắt làm Ngọc Loan trở nên thẹn hơn, tim cô đập mạnh hơn, cô khẽ cắn môi, đôi môi sưng mộng trở nên đỏ hồng quyến rũ.
Vũ Phong đưa tay giúp cô tém nhẹ những sợi tóc đang vươn trước mặt cô ra sau mang tai, rồi chạm tay đến bờ môi đang bị cắn nhẹ của cô vuốt ve, ánh mắt dịu dàng khẽ nói:
- Đừng cắn.
Ngọc Loan nghe lời hé răng, Vũ Phong khẽ mĩm cười, nụ cười của anh rât đẹp, rạng rỡ và trầm ấm yêu thương. Anh nắm tay Ngọc loan khẽ đặt lên lồng ngực anh, nơi trái tim đang đập không ngừng.
- Em có cảm nhận được không?
Bàn tay Ngọc Loan đặt nơi lồng ngực anh, dù cách hai lớp áo sơ mi và vest, nhưng vẫn cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của anh. Cô đỏ mặt gật đầu, cô cúi đầu nhìn xuống, không dám đối mặt với ánh mắt của anh lúc này.
- Lúc trước…- Vũ Phong lên tiếng rồ ngừng lại khiến Ngọc Loan ngẩng đầu nhìn – Anh đã từng nói, sẽ cố gắng để trái tim mình hướng về em. Anh thừa nhận, khi nhìn thấy Hà Trang cố tình qua lại với người đàn ông khác giễu trước mặt anh để khiến anh ghen, anh cũng có chút khó chịu. Nhưng hơn hết, anh không muốn cô ấy phải chịu thiệt thòi.
Ngọc Loan nghe Vũ Phong nói, ánh mắt có chút chùn xuống.
- Nhưng mà…khi anh nhìn thấy em cùng Tùng Quân hôn nhau, trong lòng anh có cảm giác rất bức bối rất khó chịu, anh không thể kiềm chế được bản thân mà nổi nóng. Khi anh rời đi, tâm trạng thật sự rất phức tạp, trong đầu anh toàn hình ảnh của em và Tùng Quân, cho nên anh rất giận, dù biết đó không phải ý của em, dù nhìn thấy dáng vẻ ngồi ôm mình trên so fa của em trông đáng thương vô cùng, anh vẫn cố tõ ra lạnh lùng xa cách.
Mắt Ngọc Loan mở to nhìn Vũ Phong, hai hốc mắt đỏ lên muốn khóc.
- Em không biết khi em ra đi, anh thật sự muốn giữ em lại thế nào đâu. Anh cứ không ngừng lừa dối bản thân là mình sẽ không buồn. Đến khi Hà Trang tìm gặp anh, nhưng nhìn cô ấy, anh chỉ thấy gương mặt em hiện ra. Gương mặt em cứ quẩn quanh trong tâm trí anh, từ nụ cười ánh mắt….Anh đã làm một vòng về trường đại học của hai chúng ta. Anh muốn đi tìm thử xem thật ra trong lòng muốn mình tìm kiếm điều gì. Cuối cùng anh nhận ra một điều, hóa ra ký ức của anh về em nhiều hơn anh tưởng, nhiều đến nỗi anh cho nó là hiển nhiên và đặt nó tồn tại song song bên cạnh mình. Khi anh đi tìm ký ức về Hà trang, anh chỉ thấy đó là những ký ức rất nhỏ, rất mờ nhạt. Thậm chí anh có tìm hình ảnh cô gái mặc váy trắng năm nào, nhưng nó giống như mặt nước cứ trôi tuột đi. Tối qua anh đã chạy thật nhanh đến trước cửa nhà đợi em, anh chờ đợi để có thể nói với em câu này:” Anh yêu em”
- Tối qua…..- Ngọc Loan ngỡ ngàng nói, không ngờ tối qua cô lại uống rượu say vì đau buồn khi quyết định rời xa anh thì anh đang đợi cô để nói với cô rằng anh yêu cô, là cô đã bỏ qua giây phút mình mong chờ rồi. Nhưng đêm qua…người đưa cô về nhà là Tùng Quân, lẽ nào Vũ Phong cũng nhìn thấy.
Vũ Phong không đáp, anh nhìn ra ngoài cửa, bên ngoài Hà Trang vẫn không ngừng đập cửa ồn ào, cô ta đòi Vũ Phong phải mở cửa cho mình. Sau đó là tiếng mấy cô y tá bước đến lớn tiếng quát:
- Nè chị kia, làm gì mà la lối om sòm vậy hả. Đây là bệnh viên, bệnh nhân cần nghĩ ngơi, xin chị hãy yên lặng, ở đây không chỉ có mỗi bệnh nhân phòng đó mà còn các bệnh nhân phòng khác nữa, nếu chị còn gây ồn ào, chúng tôi sẽ gọi bảo vệ mời chị ra ngoài ngay lập tức.
Vũ Phong đứng bật dậy, anh định đi ra ngoài, nhưng Ngọc Loan đã nắm tay anh giữ lại. Vũ Phong quay đầu lại nhìn cô, Ngọc Loan không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn anh, ánh mắt cô long lanh nhìn anh như muốn níu giữ. Vũ Phong khẽ cười, anh ngối xuống vỗ về cô:
- Anh chỉ muốn bảo cô ấy về nhà, đứng ở đây làm phiền các bệnh nhân khác mà thôi.
Nhưng Ngọc Loan vẫn nhất quyết giữ chặt tay anh, cô cúi mặt lắc đầu, thái độ của cô chẳng khác nào một đứa trẻ đang làm nũng. Cô không biết những lời Vũ Phong vừa nói là có thật hay không. Hơn nữa, cô lo lắng anh hiểu lầm việc Tùng Quân ôm lấy cô dìu vào trong nhà khiến Vũ Phong hiểu lầm. Anh vẫn đang bỏ dỡ lời nói của mình.
Đêm hôm qua, sau khi rời nhà Tú Quyên, anh đã đi đâu. Vì sao lại ở cùng Hà Trang? Lòng cô thắt lại khi nghĩ đêm qua hai người họ trải qua chuyện gì. Thật sự cô rất muốn buông tay, nhưng anh lại nói yêu cô, lời nói còn dang dở, cô muốn nghe tiếp cho đến khi kết thúc.
“ Anh yêu em” – Chỉ ba từ này thôi cũng đủ làm quyết tâm rời xa anh của cô bị trùng lại. Có lẽ đây là một sự mù quán ngu ngốc nhất đời cô. Nhưng tình yêu là có một sức mạnh vô hình khiến sự lí trí bị mài mòn trở nên mù quáng, giống như dẫu biết đó là hố sâu không lối thoát những người ta vẫn cam tâm tình nguyện nhảy vào.
Vũ Phong nhìn bộ dáng của cô cảm thấy đáng yêu vô cùng, có lẽ xuất phát từ tình yêu trong trái tim đang nảy nở, cho nên anh cảm thấy như có mật ngọt đang chảy vào tim, ngọt ngào và ấm áp. Vũ Phong không còn ý định rời đi nữa, anh chỉ muốn được ôm thật chặt cô vào lòng mình mà thôi.
Vũ Phong người xuống giường, anh vươn tay ôm lấy Ngọc loan, một vòng tay thật chặt như thể rời đi thì cô sẽ biến mất.
Bên ngoài, Hà Trang trừng mắt nhìn mấy cô y tác rồi nhìn cánh cửa đang đóng chặt im lìm kia thì tức đến nỗi muốn đập thật mạnh cánh cửa để xông vào bên trong để nhìn xem hai người bọn họ đang làm gì bên trong.
Nhưng cô y tá có gương mặt lạnh như tiền và đầy dữ dằn kia đang nhìn cô với ánh mắt hâm he kêu bảo vệ đuổi ra ngoài. Để bảo vệ đuổi ra thì thật là mất mặt, cho nên Hà Trang lầm bẩm **** một câu, trừng mắt với cô y tá kia xong mới rời đi.
- Người gì đâu mà thiếu văn hóa quá – Cô tá nhìn theo bóng dáng Hà Trang lắc đầu chép miệng mắng.
Cô y tá cũng quay trở lại phòng làm việc của mình, khu phòng bệnh trở nên yên tĩnh như cũ.
Thật ra, khu phòng bệnh nơi Ngọc Loan Đang nằm khá cao cấp, là dạng phòng tốt nhất, đắc tiền. Khu này thường rất ít người, hôm nay cả khu lại chỉ có một phòng bệnh của Ngọc Loan mà thôi. Cho nên căn bản là không sợ làm phiến đến những bệnh nhân khác được.
Hà trang không hề biết điều đó, cho nên cô ấy chấp nhận bỏ đi dễ dàng.
Bên ngoài đã không còn tiếng động, Vũ Phong mới từ từ buông Ngọc Loan ra, cô cắn môi cúi đầu. Vũ Phong đột nhiên nói:
- Đêm qua anh uống say. Không hiểu thức dậy vì sao lại ở nhà cô ấy.
Giọng Vũ Phong mang một sự hờn trách, trách Ngọc Loan đã vội vàng đẩy anh cho Hà Trang. Thật ra, anh nhìn thấy Tùng Quân dìu Ngọc Loan đi trong thân mật như thì rất buồn. Anh đã nổi ghen nên mới uống rượu say như thế, sau đó anh lại còn giận vì cô đẩy anh vào tay Hà Trang. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt nhắm ghiền, nét mặt xanh xao mệt mỏi của cô, bao nhiêu hờn ghen, bao nhiêu bực tức cũng tan theo mây gió chỉ còn lại những yêu thương vô bờ bến mà thôi.
Thật ra thì anh tin Ngọc Loan không phải là loại con gái chỉ trong phút chốc đã thay lòng đổi dạ. Cho nên cũng biết, giữa Ngọc Loan với Tùng Quân sẽ không xảy ra chuyện gì.
- Sao anh lại uống sau đến không biết gì – Ngọc Loan mơ hồ đoán ra ý anh nhưng cô vẫn muốn thăm dò anh, Vũ Phong xưa nay uống rượu rất biết chừng mực.
- Em đoán xem – Vũ Phong nghiêng đầu di dời ánh mắt lên gương mặt cô, đáp một câu đầy hàm ý.
- Hôm qua em uống say, Tùng Quân đi kiếm và đưa em về nhà giúp thôi – Cô ấp úng đáp – em không biết là anh đang đợi, nếu em biết thì….Sáng nay Hà trang bảo là anh tìm đến cô ấy, hai người, hai người hàn gắn và…..
- Không hề có chuyện đó. Anh không biết vì sao mình lại ở nhà Hà Trang, nhưng anh dám khẳng định với em, trong trái tim anh hiện nay chỉ có em mà thôi – Vũ Phong nhìn cô thẳng thắn đáp.
- Thật sao – Ngọc Loan vui mừng phát khóc hỏi lại.
Vũ Phong gật đầu. Ngọc Loan liềm ôm lấy anh bật khóc nức nở, những kiềm nén trong lòng bắt đầu tuông ra, cô khóc ướt đẫm áo của anh, Vũ Phong, cười nhìn cô nói:
- Pé Heo, đừng khóc, em khóc trong xấu xí lắm.
Ngọc Loan nghe Vũ Phong gọi mình bằng nickname thời con đi học, lâu lắm rồi cô mới nghe lại, cám thấy rất vui. Cô dùng tay lau nước mắt nhìn Vũ phong, anh cũng nhẹ nhàng lau nước mắt giúp cô.
- Vũ Phong, có phải em đã đợi được rồi hay không?
- Không phải là em đợi được, mà là cuối cùng anh đã nhận ra. Thì ra người anh yêu là em, chỉ là anh cứ bảo thủ , tự nói với bản thân mình là chỉ yêu cô gái đã giúp mình khi đó. Cho nên dù trái tim đã bị em làm rung động, vẫn một mực phủ nhận nó mà theo đuổi Hà Trang, là anh quá ngốc nên mới khiến em đau khổ.
- Vũ Phong thật ra…- Ngọc Loan ngập ngừng muốn nói ra sự thật, nhưng cô nghĩ đến lời hứa của mình nên ngừng lại.
- Sao?
- Em yêu anh –Ngọc Loan lắc đầu khẽ cười rồi lao vào lòng Vũ Phong ôm lấy anh.
Trời bên ngoài đã bắt đầu nhạt nắng, những tia nắng đang dần xếp lại để ngày mai bắt đầu những giây phút rực rỡ huy hoàng của mình.
Đến tối, ông Hoàng Lâm đi vào thì Ngọc loan đã hoàn toàn khỏe mạnh. Nhìn vẻ mặt hồn hào rạng ngời hạnh phúc của con gái, bàn tay cô và bàn tay Vũ Phong nắm chặt không rời, ông rất hài lòng, vui vẻ nói:
- Xem ra con đã khỏe lại rồi. Vũ Phong đúng là thuốc trị bệnh của con nhỉ.
- Ba….- Ngọc loan đỏ cả mặt xấu hổ khi bị ba trêu , cô khẽ kêu lên.
- Ba, làm ba phải lo lắng rồi. là lỗi con không chăm sóc tốt cho cô ấy – Vũ Phong quay đầu nhìn ba vợ, thành khẩn đáp.
- Không phải lỗi của anh ấy đâu ba, là lỗi của con – Ngọc Loan vội vàng giải thích thay cho Vũ Phong – Là tại con không biết tự chăm sóc mình mà thôi.
- Ba có trách Vũ Phong đâu mà con vội vàng bênh vực thế – Ông Hoàng Lâm phá ra cười nhìn con gái trêu, sau đó ông qua Vũ Phong hiền từ nói – Chuyện này sao có thể trách con được, đời người ai mà chẳng ốm đau bệnh tật cơ chứ. Chỉ cần con luôn đối xử tốt với Ngọc Loan là ba yên lòng rồi – Ông thân tình vỗ lên vai Vũ Phong.
Vũ Phong nhìn ông bằng ánh mắt kính cẩn:
- Ba yên tâm, bắt đầu từ hôm nay, con sẽ chăm sóc Ngọc Loan thật tốt.
Nói xong, anh quay mặt nhìn Ngọc Loan, khẽ đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô siết chặt, ánh mắt nhìn cô đầy sự yêu thương. Giống như bất kể sau này có điều gì, anh nhất định sẽ ở bên cạnh cô không rời. Ngọc Loan cũng nhìn anh đáp lại bằng ánh mắt hạnh phúc.
Ngày Ngọc Loan được ra viện, Vũ Phong không trở cô về nhà mà chở cô đến thẳng nơi quen thuộc. Ngọc Loan nhìn nơi đó, rồi ngỡ ngàng quay sang Vũ Phong hỏi:
- Sao lại chở em đến đây.
- Vào trong xem thử đi thì sẽ biết – Vũ Phong cười cười rồi mở cửa xe bước xuống.
Ngọc Loan chau mày khỏ hiểu nhìn vẻ bí mật của Vũ Phong thì tò mò vô cùng. Cô cũng đành đẩy cửa bước xuống theo. Vũ Phong vòng qua xe, anh đi đến bên cô, vòng tay qua eo cô rồng ngẩng đầu nhìn nơi quen thuộc này, khẽ hỏi:
- Em còn nhớ nơi này chứ.
Ngọc Loan nhìn nơi này khẽ cười rồi gật đầu. Làm sao cô có thể quên nơi này được chứ, năm đó, cô cứ nghĩ Tùng Quân và Hà Trang đã là một cặp, cô mang tâm trạng thất tình nhắn tin cho Vũ Phong, không ngờ anh lại đưa cô lén lút đi chơi. Chính tại nơi này cô bị cảm xúc chi phối khi Vũ Phong ở sau lưng nắm lấy tay cô gõ từng nhịp từng nhịp trống. Có lẽ bắt đầu từ đó cô thích anh.
- Sao lại dẫn em đến đây – Hồi đó, Ngọc loan thỉnh thoảng đến đây xem mọi người tập nhạc, nhưng từ khi cô biết mình yêu anh nên lấy cớ muốn học để từ chối lui đến nơi này nữa. Hôm nay Vũ Phong lại dẫn cô đến đây.
Vũ Phong không đáp, anh ôm eo cô dìu cô đi vào trong, cánh cửa phòng tập nhạc ngày xưa mở ra khiến Ngọc Loan sửng sốt vô cùng. Tim cô đập mạnh, mắt mở to, tay che lấy miệng thể hiện sự kinh ngạc vồ cùng. Cô quay đầu nhìn Vũ Phong, ngước đôi mắt long lanh trong suốt của mình nhìn anh, muốn mở miệng nói nhưng lại không nói thành lời.
- Có thích không? – Vũ Phong mĩm cười đưa mắt nhìn cô, ánh mắt anh đầu tự hao xen lẫn hạnh phúc.
Ngọc Loan mím môi cố gắng dằn xuống hạnh phúc đang trực trào qua đôi mắt của mình. Cô quay đầu nhìn vào bên trong phòng, Vũ Phong dìu cô từng bước bước vào trong, cánh cửa tự động đóng sầm lại sau lưng họ.
Trước mặt Ngọc Loan là một cái cổng hoa, không để Vu Quy, cũng không để Tân Hôn mà để tấm bảng hình hai trái tim gắn liền vào nhau có ba chữ Lễ Thành Hôn. Trên tường, ở hai bên chữ song hỷ đỏ đẹp mắt kia chính là tên của cô với tên của Vũ Phong.
Đây chẳng khác nào một lễ đường nhỏ, có hoa, có thảm đỏ, được trang trí rất đẹp, không quá xa hoa, nhưng cũng đủ đầy khiến người ta hạnh phúc. Điều duy nhất là, ngoài Vũ Phong và cô ra, không còn ai ở đây nữa.
- Anh muốn tổ chức lại cho chúng ta một hôn lễ đúng nghĩ, muốn bù đắp cho em một hôn lễ thật sự. Nhưng chúng ta đã làm hôn lễ trước mặt tất cả mọi người rồi, cho nên anh tổ chức hôn lễ ở đây, anh hy vọng, dù hôn lễ chỉ có anh và em, nhưng em vẫn là cô dâu hạnh phúc nhất.
- Em không cần gì hết, chỉ thế này là hạnh phúc lắm rồi. Cám ơn anh Vũ Phong, cám ơn anh đã cho em phút giây hạnh phúc như bây giờ – Ngọc Loan rưng rưng nước mắt nghẹn ngào nói.
- Vậy em có bằng lòng làm vợ anh không? – Vũ Phong đột nhiên lôi từ trong túi quần ra một chiếc hộp gấm màu xanh , anh nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra, trong đó là một chiếc nhẫn kim cương được mài giũa tình xảo sáng lấp lánh rất đẹp. Đẹp hơn cả chiếc nhẫn cưới mà cô đang đeo trên tay.
Chiếc nhẫn cưới cô đeo trên tay là chiếc nhẫn khá đắc tiền, bởi vì hai gia đình được xem là môn đăng hộ đối. Cho nên nhẫn cưới cũng được đặt làm rất đắct tiền, nhưng Ngọc loan lại thấy chiếc nhẫn Vũ Phong đang đưa trước mặt cô còn đẹp hơn rất nhiều.
Vũ Phong đưa mắt nhìn Ngọc Loan chờ đợi, đợi cái gật đầu của cô, anh sẽ đeo chiếc nhẫn này vào tay cô, hai người chính thức trở thành vợ chồng.
- Em không đồng ý – Ngọc Loan đột nhiên lên tiếng phản đối
- Tại sao – Vũ Phong giật mình kinh ngạc nhìn cô đăm đăm hỏi.
- Thủ tục chưa đúng – Ngọc Loan chê môi đáp.
Vũ Phong sau giây phút căng thẳng vì bị cô từ chối thì bật cười, không hiểu từ bao giờ cô gái giản dị trước mặt anh lại trở nên kiểu cách đến như vậy. Vũ Phong khẽ cười, quay sang với ta ngắt một bông hoa trên cánh công hoa bằng những bông hoa thật gắn vào kia. Tiếp theo đó, anh cầm hoa và nhẫn quỳ xuống trước mặt cô, nhìn cô nói:
- Em bằng lòng làm vợ anh chứ?
Ngọc Loan vẫn một mực lắc đầu. Vũ Phong bị sự từ chối trong khi anh thành khẩn cầu hôn cô, anh thất vọng tràn trể, nét mặt trở nên đăm chiêu. Ngọc loan khẽ cười nói:
- Em còn chưa làm bạn gái anh, sao có thể nhận lời nhanh như thế chứ.
Vũ Phong vỡ lẽ ra, thì ra thủ tục mà cô nói là chỉ ý này anh đứng dậy, nhìn Ngọc Loan nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, em là bạn gái của anh. Chúng ta đi hẹn hò trước vậy.
- Không chịu, em muốn nhân tiện hoa chưa héo muốn chụp hình đám cưới của mình – Ngọc Loan giữ tay anh lại phụng phịu nói.
- Nhưng mà….- Vũ Phong thật sự không biết xử trí tình huống thế nào.
- Anh hát cho em nghe một bài đi – Ngọc Loan khẽ cười yêu cầu.
- Được – Vũ Phong bật cười, anh bước đến bộ dụng cụ âm nhạc của mình, cầm cây đàn ghi ta lên, đã lâu rồi anh không chơi đàn lại, những ngón tay đã bắt đầu cứng lại. Vũ Phong bèn thử một lát rồi mới nhìn Ngọc Loan nháy mắt bắt đầu cất cao giọng hát bài “ Falling into you”:
And in your eyes I see ribbons of color
I see us inside of each other
I feel my unconscious merge with yours
And I hear a voice say, “What’s his is hers”
I’m falling into you
This dream could come true
And it feels so good falling into you
I was afraid to let you in here
Now I have learned love can’t be made in fear
The walls begin to tumble down
And I can’t even see the ground
I’m falling into you
This dream could come true
And it feels so good falling into you
Falling like a leaf, falling like a star
Finding a belief, falling where you are
Catch me, don’t let me drop!
Love me, don’t ever stop!
So close your eyes and let me kiss you
And while you sleep I will miss you
I’m falling into you
This dream could come true
And it feels so good falling into you
Falling like a leaf, falling like a star
Finding a belief, falling where you are
Falling into you
Falling into you
Falling into you
Và trong đôi mắt anh em thấy những dải băng đầy màu sắc
Em thấy chúng mình đang hoà quyện vào nhau
Em cảm nhận được cảm giác hoà quyện không cưỡng lại được với anh
Và em nghe một giọng nói vang vang “Điều gì của anh cũng là của em”
Anh đang say đắm em
Giấc mộng này có thể thành thực
Và cảm thấy thật tuyệt khi yêu em say đắm
Anh sợ để em ở đây
Giờ anh đã học được rằng tình yêu không thể nảy nở trong nỗi sợ
Những bức tường phút chốc đổ sầm xuống
Và anh không thể thấy mặt đất đâu
Anh đang say đắm em
Giấc mộng này có thể thành thực
Và cảm thấy thật tuyệt khi yêu em say đắm
Rơi như một chiếc lá, một vì sao
Tìm thấy một niềm tin, ngả vào lòng em
Hãy đón lấy anh, đừng để anh ngã
Yêu anh, đừng dừng lại
Thế thì hãy khép đôi mắt em lại và để anh hôn em
Và trong khi em ngủ anh sẽ nhớ đến em
Anh đang say đắm em
Giấc mộng này có thể thành thực
Và cảm thấy thật tuyệt khi yêu em say đắm
Rơi như một chiếc lá, một vì sao
Tìm thấy một niềm tin, ngả vào lòng em
Anh đang say đắm em
Anh đang say đắm em
Anh đang say đắm em
Bài hát thật hay, thật khiến người ta say đắm, không đợi Vũ Phong hát hết bài, Ngoc Loan đã chạy đến ôm cổ Vũ Phong, cô khẽ nói:
- Em bằng lòng làm vợ anh đến suốt đời xuống kiếp.
Sau màn cầu hôn khiến Ngọc Loan ngây ngất, còn có một bữa tối cực kì lãng mạn dưới ánh đèn cùng âm nhạc du dương. Ngọc Loan ngồi nhìn Vũ Phong nắm lấy bàn tay trái của mình, anh khẽ vuốt từng ngón tay thon nhỏ mềm mại của cô. Anh tháo đi chiếc nhẫn cưới cũ, sau đó cẩn thật đeo vào tay cô chiếc nhẫn mới, đeo xong anh nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên tay cô thật lâu rồi mới ngẩng đầu nhìn Ngọc loan, hai người cùng nhau chỉ nhìn nhau trong im lặng, ánh mắt thay lời nói trong giây phút này. Yêu và được yêu là sự hạnh phúc lớn nhất của đời người.
Cuối cùng Vũ Phong đưa Ngọc Loan về nhà của hai người họ, anh nắm tay cô đi đến cửa nhà. Một tay đưa vào túi lục tìm chìa khóa, một tay vẫn giữ chặt tay Ngọc Loan không rời. Ngọc Loan thấy anh khổ sở đưa tay chèo về phía bên kia túi quần mò mẫm lấy chìa khóa mà vẫn không chịu buông tay cô ra thì khẽ cười, nhưng trong nụ cười mang theo cảm giác ngọt ngào khôn tả. Cô khẽ siết chặt tay anh, hy vọng bàn tay này sẽ không rời xa cô lần nữa.
Về đến nhà trời cũng đã chuyển khuya, Ngọc Loan liền đi tắm, quả thật ở nhà luôn có cảm giác thoải mái hơn. Cô nhìn gương mặt đỏ hồng hạnh phúc của mình trong gương, gương mặt cô đúng là gầy hơn trước, mắt dường như trũng sâu hơn một chút, nhưng mắt cô rất sáng, nụ cười hiển hiện trên môi không ngừng. Cô đưa ngón tay đeo chiếc nhẫn cưới mới lên ngắm nhìn, cô không biết cô đã ngắm nhìn nó bao lâu rồi, tứ lúc Vũ Phong đeo nó lên tay cô, cô đã không thề rời mắt được nó. Suốt cả đoạn đường về, cô nhìn nó chằm chằm, không dám chớp mắt quá lâu, cô rất sợ khi mình chớp mắt quá lâu, khi mở mắt ra tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi. Cho nên Vũ Phong đã nắm chặt lấy tay cô suốt đoạn đường còn lại, anh muốn dùng hơi âm bàn tay của mình để nói cho cô biết tất cả đều là sự thật. Lúc cả hai ai về phòng người nấy, Vũ Phong luyến tiếc mãi mới chịu buông cô ra. Nhưng cô phải ngoan ngoãn để cho anh hôn một lúc khá lâu mới rời đi.
Ngọc Loan khẽ lắc đầu, cô quấn chặt chiếc áo tắm lên người, lười biếng thay áo ngủ, cô nhanh chóng trèo lên giường, mang theo niềm hạnh phúc kia muốn chìm vào giấc mộng để nó mãi mãi là niềm hạnh phúc của lòng cô. Cô mân mê chiếc nhẫn rồi nắm chặt nó trong lòng bàn tay, nhất định sẽ không để nói rời khỏi tay mình.
- Em tắm xong rồi à – Vũ Phong đột ngột đẩy cửa bước vào.
Tiếng mở cửa phòng khiến Ngọc Loan giật mình, nụ cười hạnh phúc ngây dại một mình của cô bỗng trở thành nụ cười xấu hổ, ai lại tự nằm cười một mình như con ngốc như thế chứ. Cô che giấu nụ cười của mình ngồi dậy nhìn Vũ Phong đang mở cửa đi vào hỏi:
- Có chuyện gì sao anh.
- Anh còn có chuyện chưa nói với em – Vũ Phong đáp, nụ cười và ánh mắt anh mang đầy vẻ bí hiểm, thật khó lòng đoán được bên dưới nụ cười và ánh mắt đó là điều gì.
- Là chuyện gì? – Ngọc Loan nhìn anh tò mò, lúc nãy hai người gần như nói với nhau rất nhiều chuyện, không ngờ anh vẫn còn điều chưa nói với cô.
Vũ Phong cười cười không đáp, anh tiến đền gần cô, tự nhiên ngồi xuống giường, sát bên cạnh cô. Chiếc nệm bị lún xuống, người Ngọc Loan hơi ngã về phía Vũ Phong, chạm vào người anh. Hơi thở anh phả lên cái gáy vừa tắm xong của cô, khiến nó nhồn nhột mang một cảm xúc khó tả thành lời, tim cô bỗng đập mạnh không ngừng. Dù cách một lớp áo tắm dày như thế, nhưng mà cô vẫn cảm thấy được thân nhiệt nóng bỏng của anh, Ngọc Loan cắn môi thầm nghĩ, may mà cô lười không mặc áo ngủ, nếu không thì thân cô chắc giờ đây đã bị thêu cháy mất rồi.
Ngọc Loan muốn nhích người ra nhưng cảm thấy ngại. Người cô cứng đờ, bất động, cô cố tìm cách thoát ra khỏi trạng thái ngượng ngùng này bèn cố gắng cười hỏi:
- Còn chuyện gì muốn nói với em sao?
- Uhm …- Vũ Phong không đáp chỉ khẽ ừ một tiếng , môi anh đã sát bên tai cô.
Ngọc Loan giật thót cả người khi môi anh chạm vào vành tai cô. Cô bị một trận run rẩy toàn thân, yếu ớt khẽ giọng kêu:
- Vũ Phong…Vũ Phong…
- Anh muốn….Anh rất muốn….- Lúc này ánh mắt nóng bỏng của Vũ Phong đang chiếu lên gương mặt cô khiến gương mặt cô nóng bừng lên, tim Ngọc loan đập không ngừng khi nhìn sâu vào ánh mắt cô, ánh mắt anh cho thấy anh không hề đùa, không phải là trêu chọc cô – Chúng ta đã là vợ chồng, chuyện này sớm muộn gì cũng phải xảy ra, không phải sao?
Cô có thể hiểu lời Vũ Phong nói, chỉ là cô chưa từng nghĩ đến tình huống này, ít nhất anh cũng nên cho cô chút thời gian để chuẩn bị chứ. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên của mình, cô có chút ngượng ngùng…
- Em thơm quá – Vũ Phong kề tai cô khẽ nói, môi anh lướt một đường từ tai đến môi cô, bờ môi ẩm ướt mềm mại mang hương vị của rượu nho mà vừa nãy họ uống.
Vũ Phong rõ ràng không hề cho Ngọc Loan có thêm thời gian để suy nghĩ và chuẩn bị, môi anh bắt đầu di chuyển khắp nơi trên gương mặt cô, chỉ là nhưng nụ hôn chạm khẽ, từ môi, mắt, mũi, đến chiếc cằm nhỏ nhắn xinh xắn của cô. Ngọc loan cảm thấy nhột nhạt khó chịu trong người cô, một luồng máu nóng đang nổi loạn chạy khắp cơ thể cô. Cô run run chống tay lên người Vũ Phong, lần nữa yếu ớt kêu lên:
- Vũ Phong, Vũ Phong….
Nhưng anh đã nắm chặt lấy tay cô vòng ra sau eo mình, để hai tay của cô ôm lấy eo của anh, giọng anh ngọt ngào đầy mờ ám khàn khàn nói:
- Đừng sợ.
- Em… em….
Ngọc Loan gần như thở không nổi đáp không nên lời, cô vẫn chưa hề có kinh nghiệm về chuyện này. Nói thật là cô không đủ can đảm để ngồi xem mấy cái phim đó để tăng thêm sự hiểu biết cho tuổi trưởng thành.
- Em cứ ngoan ngoãn nằm yên là được, còn lại cứ để anh hướng dẫn – Vũ Phong như hiểu được suy nghĩ của cô anh khẽ cười.
Sau câu nói đó của Vũ Phong, Ngọc Loan không biết từ bao giờ mình đã ngã xuống giường rồi , Vũ Phong thuận thế đè lên người cô, tiếp tục những nụ hôn như mưa sa bão táp trên môi cô. Ngọc Loan hoàn toàn không thể kháng cự được nụ hôn mạnh mẽ của anh, lúc này mà vùng quẫy thì đúng là phí thời gian sức lực thêm mà thôi.
Thân thể Ngọc Loan run lên một cách mạnh mẽ, một cảm giác mãnh liệt cùng sự kích thích từ đôi môi truyền đến bại não.
Vũ Phong hôn Ngọc Loan cực kì dịu dàng, nhưng cũng không kém phần mãnh liệt, anh gần như muốn hai đôi môi không không ngừng cuốn lấy nhau không rời, lúc nóng lúc lạnh. Nụ hôn khiến đôi môi Ngọc Loan cảm thấy tê dại, nụ hôn của Vũ Phong tràn ngập sự khiêu khích , khiến thân thể Ngọc Loan run lên yếu ớt, cô buông lỏng bản thân trong lòng anh mà cảm nhận sự nóng đang lan tỏa đang bao trùm lên cơ thể cô.
Một nụ hôn triền miên kéo dài, nụ hôn ấy dường như chứa đựng sự đợi chờ của cả anh và của cô từ rất lâu rồi, một nụ hôn chân thật của hai trái tin cùng huống về nhau, cùng trao nhau những yêu thương ngọt ngào không xa rời.
Ngọc Loan khẽ nhắm mắt lại cảm nhận nụ hôn của Vũ Phong, đây chính là kết quả của sự chờ đợi mà cô hằng kiên trì. Bất kể phải trả giá thế nào, kết quả như thế nào, cô cũng chấp nhận, chỉ đổi lại tình yêu của anh dành cho cô, cuối cùng cô đã có được trái tim anh. Cô vòng tay lên cổ anh, giữ lấy anh cho riêng mình, muốn chìm đắm mãi trong nụ hôn của anh.
Môi và lưỡi quấn lấy nhau, tình cảm dang tràn cùng bao khao khát, Ngọc Loan không kiềm chế được mà hít vào thật sâu, phần không khí mang hơi thở và mùi vị của anh, càng khiến thân thể cô bủn rủn.
Vũ Phong cảm nhận được sư ưng thuận của Ngọc Loan, cơ thể hai người quấn lấy nhau, tay anh bắt đầu dịch chuyển chậm chạp từ cổ rồi tham dò từ từ đến ngực cô. Tay anh cứ lần lượt thăm dò tứng nơi một mở đường cho đôi môi, đầu lưỡi của anh mơn trớn từng tấc da thịt của cô. Ngọc Loan thở dốc không ngừng, cố gắng hít sâu bổ sung phần dưỡng khí mà bãi não đang thiếu.
Từng ngón tay mát lạnh của Vũ Phong chạm vào da thịt vừa mới tắm của cô lại tạo ra sức nóng không ngừng. Từng ngón tay chui vào vạt áo của cô mà nhẹ nhàng len vào lần đến xương sườn rồi đến ngực cô một cách nhẹ nhàng.
Một lúc sau, Ngọc Loan cảm thấy một sự lạnh lẽo thổi quét qua người cô, chiếc áo khoác tắm của cô đã bị Vũ Phong vạt sang hai bên để lộ cơ thể đầy gợi cảm của cô.
Ngọc Loan hoảng hốt mở mắt ra, cô nhìn thấy trong mắt anh là toàn bộ cơ thể không mảnh vải che thân của mình. Lúc nảy cô vẫn chưa bận đồ lót, cảm giác ngượng ngùng xấu hổ bao trùm lấy cô khi đôi mắt anh như có lửa nhìn từng tấc da thịt cô, cô chưa từng như thế trước mặt ai hết cho nên vội vàng dùng tay giơ lên cao che đi đôi mắt của anh, giọng cô có chút mếu nói:
- Không được nhìn.
Vũ Phong thấy bộ dạng xấu hổ đỏ cả mặt của cô, so với vẻ dạng dĩ của Hà Trang khi hai người họ lần đầu tiên thật là khác biệt. Ngọc Loan quá trong sáng, quá ngoan ngoãn, nhưng chính vì vậy càng khiến cô đẹp hơn vào trong thời khắc này.
Vũ Phong bật cười trước bộ dạng lúng túng che mắt anh, anh gỡ tay cô ra nhìn cô âu yếm nói:
- Em không biết là khi người ta không thấy đường, các giác quan khác càng nhạy cảm hơn.
Vũ Phong vừa nói vừa đưa tay bắt đầu cởi từng nút áo của mình ra, để lộ ra đường cong với những cơ bắp hoàn mỹ, Ngọc Loan đỏ cả mặt kêu nhỏ một tiếng rồi nhắm tịt mắt lại.
Ngọc Loan không biết rằng dáng vẻ lúc này của cô càng khiến Vũ Phong kích động nhiều hơn, càng ham muốn cô hơn. Anh kế xuống ôm lấy cô hôn mãnh liệt hơn và càng không thể khống chế được bản thân. Những nụ hôn rơi lên khắp thân thể mịn màng của cô để lại những dấu vệt đỏ rực.
Ngọc Loan như tan ra , cả người cô nóng bừng lên, người cô như rơi vào màn sương dày đặc, mơ mơ hồ hồ, hai tay vòng qua cổ anh đón nhận trên lửa nóng trong lòng. Đây là người con trai cô yêu nhất, là người đã cùng cô nên vợ thành chồng, cô nguyện ý trao lần đầu tiên của mình cho anh.
- Ngọc Loan, đừng nhắm mắt – Giọng Vũ Phong đột nhiên cang lên hòa trong bầu không khí nóng bỏng này – Anh muốn em khắc sâu vào trong tâm trí giây phút cảm xúc mãnh liệt ngắn ngủi này. Mở mắt ra nhìn anh đi.
Ngọc Loan nghe lời, cô khẽ mở mắt, cô nhìn thấy đôi mắt của Vũ Phong trở nên mờ đục đầy mê hoặc, nụ hôn của anh rơi xuống như mưa sa bão táp, tiếp theo đó là một nỗi đau mạnh mẽ lan truyền toàn thân, quét qua sợi dây thần kinh mẫn cảm của cô, Ngọc Loan chỉ có thể kêu lên một tiếng , nước mắt đã tuôn chảy không ngừng trên khóe mi của cô.
Cơ thể của Vũ Phong cũng run lên không ngừng, một cảm xúc mãnh liệt dâng trào torng cơ thể anh, cảm giác hạnh phúc được tròn vẹn với người con gái tinh khiết như sương băng đang ở bên dưới mình.
- Ngoan, chịu đựng một chút sẽ hết đau ngay – Vũ Phong vuốt ve an ủi cô – Đưa tay cho anh.
Vũ Phong luồn tay mình vào tay NGọc Loan, những ngón tay đan xen vào nhau, khiến cho niềm hạnh phúc từ cơ thể chạy thẳng đến đầu ngón tay và truyền qua nhau cái cảm xúc mãnh liệt này.
- Còn đau không? – Vũ Phong hôn nhẹ lên mắt cô, cố gắng xo dịu cơn đau của cô.
Ngọc Loan khẽ lắc đầu,
Từng đường cong trên cơ thể tiếp hợp một cách chặt chẽ, khoái cảm bắt đầu tăng dần, hai cơ thể hòa nguyện vào nhau, nhịp tim hòa nhịp tim, hô hấp hòa quyện hô hấp, cảm xúc thăng hoa đến đỉnh điểm.
Không gian càng lúc càng nóng lên không ngừng, chỉ có tiếng rên khẽ đầy cảm xúc càng làm bùng lên ham muốn mãnh liệt. Họ ôm chầm lấy nhau, mang hết yêu thương trao cho nhau. Cô nguyện đeo hết yêu thương cả đời giành cho anh, anh nguyện cả đời đem lại hạnh phúc cho cô.
Sáng sớm, khi Ngọc Loan mở mắt thức dậy, ánh sáng đã xuyên qua bức màn màu xanh nhạt, len lõi vào trong phòng, nắng đã lên cao quá đầu.
Ngọc Loan quay đầu nhìn sang bên cạnh mình, người bên cạnh vẫn đang ngủ say. Cô mĩm cười nhìn ngắm gương mặt đang nghiêng về phía mình. Bàn tay vẫn vòng ôm chặt lấy eo cô. Hơi thở nóng ấm của Vũ Phong đều đặn phả ra, khiến Ngọc Loan nhớ lại đêm hôm qua, cô bỗng đỏ mặt xấu hổ. Ngọc Loan khẽ đưa tay vuốt ve cặp chân mày rậm nhưng ngăn nắm đầy chất đàn ông của Vũ Phong, cô cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Ngọc Loan chui rúc vào lòng Vũ Phong, ước mơ mỗi khi thức dậy đều có thể nhìn thây gương mặt người con trai mình yêu thương nhất đã thành sự thật. Thân nhiệt Vũ Phong ấm áp như tia nắng bên ngoài soi rọi hạnh phúc hiện tại của Ngọc Loan. Ngọc Loan khẽ chồm lên hôn trộm lên môi Vũ Phong một cái thật nhẹ thể hiện hạnh phúc yêu thương nhỏ bé của mình mà không muốn Vũ Phong tỉnh giấc.
Home Truyen
Thể loại
Truyện Mới
Truyện Hot
Tin tức
Tìm lại yêu thương ngày xưa - Full / trang 12 .3
A A A B
Like để đọc truyện hằng ngày trên facebook
Báo lỗi Lưu Bookmark
Tìm lại yêu thương ngày xưa - Chương 12 - part 03
Thú nhận là dù đêm qua hai người đã…nhưng cô vẫn không đủ can đảm đối mặt với anh khi mà cơ thể trần truồng không có lấy mảnh vải che thân như thế.
Ngọc Loan đành lùi người, gỡ nhẹ tay Vũ Phong đi ra, rồi vén chăn lên, cô cố gắng ngồi dậy muốn tắm rửa sạch sẽ che giấu đi vết tích còn sót lại của trận kích tình đêm hôm qua.
Nhưng khi cô muốn bước xuống dưới thì một trận tê nhức kéo đến khiến cô kêu lên một tiếng, Ngọc Loan nhăn mặt cố nhịn đau, cô không muốn đánh thức vũ Phong dậy, cô vẫn thích giữ thói quen thức dậy chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh. Cô thích cái cảm gi1c được nhìn thấy người mình yêu thương nhất ăn những ón ăn mình nấu bằng vẻ mặt hạnh phúc nhất.
Nhưng dù Ngọc Loan kêu rất khẽ, nhưng vòng tay bị mất đị hơi ấm cùng âm thanh nhỏ vang lên cũng đủ đánh thức Vũ Phong dậy. Anh mở mắt nhìn thấy Ngọc Loan đang cô gắng với tay lấy chiếc áo tắm bị vứt vương *** dưới đât lên. Vũ Phong không nói một lời, anh kéo Ngọc Loan ngã lại trên giường. Ngọc Loan bị bất ngờ, cảm giác đau nhức tê dại toàn thân khiến cô rên rĩ.
- Còn đau sao – Vũ Phong nheo mắt nhìn Ngọc Loan cười gian hỏi rồi sau đó cười gian nói tiếp – Có cần anh giúp em tiếp tục làm giảm đau hay không?
Ngọc Loan khẽ than thầm, nếu không phải vì anh, cô có đau đến thế này hay không? Để anh giúp, cô liệu còn sức để ngồi nữa hay không?
- Không cần – Cô vội vàng nói – Anh mau đi tắm đi. Cứ mặc em…- Cô vừa nói vừa cố kéo chăn che kín người lại.
Vũ Phong chẳng những không đi mà còn nhìn cô cười cười, Ngọc Loan vừa xấu hổ vừa tức giận, cô trợn mắt nhìn anh hỏi:
- Anh nhìn cái gì chứ? Nhìn cả đêm qua vẫn không đủ hay sao?
Vũ Phong phá ra cười, anh hất tấm chăn mà Ngọc Loan cố níu giữ che chắn thân người mình ra, Ngọc Loan sợ hãi kêu lên một tiếng. Nhưng Vũ Phong không để cho cô kịp vùng quẫy, anh bế thốc cô lên nhẹ nhàng đi vào buồng tắm, anh đặt cô vào bồn, nhẹ nhàng dùng nước rửa sạch cho cô, tỉ mỉ cẩn thận vô cùng. Ngọc Loan nhìn thái độ yêu thương của anh dành cho cô, cô khẽ cười hạnh phúc, nhưng Vũ Phong nhân lúc cô hưởng thụ sự chăm sóc của anh mà bắt lấy môi cô đặt lên đó một nụ hôn thật sâu.
Sau khi tắm rửa xong, Ngọc Loan định đi làm bữa sáng cho hai người, nhưng Vũ Phong ngăn lại, anh bảo cô cứ ngồi yên. Tự bản thân anh đi làm điểm tâm sáng dù hơi muộn cho hai người.
Bữa sáng chẳng có gì cao sang, chỉ là bánh mì sandwich với xúc xích và dăm bông, nhưng hai người ăn rất ngon miệng. Ngọc Loan luôn miệng nói cười hạnh phúc, đáy mắt cô luôn hiển hiện niềm vui khôn tả.
Vũ Phong không muốn Ngọc Loan phải vất vả nấu bữa cơm trưa, cho nên anh gọi điện cho ba mẹ mình thông báo cả hai muốn về nhà ăn trưa, mẹ anh nghe được thì vui mừng khôn xiết, luôn miệng giục:
- Ừ, hai đứa mau về nhà ăn cơm. Lâu rồi hai đứa không về đây, ba con ra viện rồi cứ nói mãi.
- Con biết rồi mẹ, lát nữa tụi con về.
Cúp điện thoại, Vũ Phong khẽ ôm Ngọc Loan đứng lên đi ra xe, Ngọc Loan mắc cỡ bèn đập tay anh mắng:
- Em có phải là con nít đâu mà anh phải bế.
- Em có chắc mình đi được không đó – Vũ Phong nhìn cô ngờ vực.
- Anh đừng có xem thường xem – Ngọc Loan lườm anh đáp, sau đó nũng nịu trách móc – Anh cứ bế em thế này thì khi đến nhà ba mẹ sẽ phải làm sao chứ.
Vũ Phong khẽ cười, rồi bước đến ôm eo cô nói:
- Để anh dìu em đi, dù sao trách nhiện cũng thuộc về anh mà . Anh cam tâm tình nguyện chịu trách nhiệm cả đời.
Ngọc Loan biết Vũ Phong ám chỉ điều gì, cô tức giận cáu nhẹ vào tay anh, Vũ Phong chỉ khẽ nhăn mặt chịu đựng mà thôi.
Hai người vui vẻ bước ra khỏi nhà, đang chuẩn bị vào xe thì đã thấy Hà Trang đứng trước cửa nhà, Ngọc Loan và Vũ Phong đều khựng lại, Hà Trang vừa thấy họ thì khẽ gọi:
- Vũ Phong.
Ngọc Loan đờ cả người, cô nắm lấy tay Vũ Phong, anh quay sang nhìn cô khẽ nói:
- Em vào xe trước đi, chờ anh một lát.
Ánh mắt Vũ Phong toát lên vẻ quyết tâm khiến Ngọc Loan thấy yên tâm vô cùng. Cô ngoan ngoãn bước vào trong xe. Vũ Phương bước đến mở cổng nói vài câu với Hà Trang, Ngọc Loan thấy cả hai người dằn co níu kéo, vẻ mặt Vũ Phong có chút tức giận. Anh khẽ đẩy tay Hà Trang ra khỏi tay mình rồi quay đầu bước về xe, anh nhanh chóng lên xe, mĩm cười vỗ lên tay cô trấn anh, sau đó lái xe chạy đi.
Hà Trang không cam lòng, cô ta đứng trước cổng chặn đường xe, nhưng Vũ Phong vẫn không hạ thấp tốc độ, Ngọc loan nhìn thấy chiếc xe vẫn lao đi không hề dừng thì hoảng hốt vô cùng. Hà Tarng cũng không ngờ Vũ Phong lại tuyệt tình như thế, cô vội vàng tránh đi khỏi đầu xe.
Vũ Phong khẽ nhếch môi cười, Ngọc Loan thấy vậy thì biết Vũ Phong là cố tình chạy như thế.
- Thì ra anh biết cô ấy sẽ tránh, còn làm em lo muốn chết đi được – Ngọc Loan phụng phịu nhìn Vũ Phong khẽ trách.
- Làm người ai mà chẳng sợ chết chứ. Chỉ có cô bé ngốc như em là cam tâm tình nguyện lao vào chỗ chết mà thôi – Vũ Phong cười nói, sau đó anh nắm chặt tay cô nói – Cũng nhờ vậy mà anh mới biết, tình yêu thật sự sẽ như thế nào.
Ngọc Loan khẽ xiết tay Vũ Phong cười, cô nghiêng người ngã đầu vào vai anh, cảm nhận hạnh phúc bình dị đang đến gần.
Ngọc Loan bỗng nhận được điện thoại của Tùng Quân, cô bèn nghe điện thoại, hóa ra Tùng Quân thông báo cho cô ngày đi đến thăm trại trẻ mồ côi.
- Được , em nhất định sẽ đến – Ngọc Loan hứa chắc qua điện thoại với Tùng Quân – cám ơn anh – Nói xong cô tắt máy, quay sang nhìn vẻ mặt Vũ Phong đã tối sầm lại.
- Sao vậy?
- Anh tưởng em giận lẫy anh mà đồng ý đi chứ – Vũ Phong im lặng một lúc rồi nói.
- Anh đang ghen đó à – NGọc Loan nghiêng đầu cười chế giễu nhìn Vũ Phong – Yên tâm đi, em không có thói quen ngoại tình đâu. Anh hãy tin em.
- Anh tin em, nhưng anh không tin cậu ấy.
- Em chỉ muốn giúp các em nhỏ một chút thôi mà, đừng nhỏ mọn như thế – Ngọc Loan hôn Vũ Phong một cái để thỏa mãn lòng hờn ghen của anh – Trong lòng em không ai bằng anh đâu.
Vũ Phong được hôn cũng không muốn làm kẻ nhỏ mọn nữa. Anh lái xe nhanh về nhà ba mẹ.
Sau khi ăn cơm xong, ba Vũ phong trò chuyện với hai người một chút, ông than vãn già rồi, chẳng biết làm gì nên cảm thấy buồn chán vô cùng. Ngọc Loan bèn kể với ông chuyện cô tham gia giúp đỡ trại trẻ và rủ ba chồng mình cùng tham gia. Ba Vũ Phong vui vẻ đồng ý.
Sau đó, ông cùng cô đi thăm trại trẻ, hoạt động rất vui vẻ, sau khi xong việc cả hai lên đường trở về nhà, nhưng chẳng may trên đường bị tai nạn.









0 nhận xét: