Login
Nhãn: ,

Tìm lại yêu thương ngày xưa - Chương 11

Chương 11 : Nỗi đau thầm lặng.

Cả một đêm dài, thời gian cứ lẵng lẽ trôi qua từng phút từng giây nặng nề lạnh lẽo, nhưng không gian ngưng đọng lại nỗi khổ dâng trào trong tim Ngọc Loan. Cả đêm dài không ngủ, Ngọc Loan cứ ngồi trên ghế so fa, mặc kệ cho trời đêm lạnh lẽo đang quay lấy mình, từng chút thâm nhập vào thân người cô gây nên những cơn buốt giá.

Ngọc Loan nhớ từng đoạn quá khứ đau lòng mà rơi nước mắt, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài xuống khóe môi, mặn đắng, xót xa vô hạn. Cô tự nghĩ, mình đem hết lòng dạ đối đãi với người, vì sao lại chỉ nhận lấy khổ đau như thế. Là cô quá ngốc, vì sao biết rõ Hà Trang lợi dụng mình, lại vẫn nghĩ tốt cho cô ấy để rồi nhận lấy vô vàng điều cay đắng.
Nếu như cô ích kỷ, giữ lấy sợi lắc tay cho riêng mình, vậy thì người đứa bên cạnh Vũ Phong chính là cô. Nếu như cô có thể ích kỷ, sau khi biết được sự thật, cứ nói thẳng với Vũ Phong, mình mới là chủ nhân của chiếc lắc, mình mới là cô gái đã giúp đỡ anh năm xưa. Nếu như cô ích kỷ, cô cứ dùng một số tiền lớn đền ơn cứu mạng cho Hà Trang, không cần hứa với cô ấy giữ bí mật này mãi mãi.

Tiếc là từ nhỏ, tất cả các thầy cô giáo, cả ba cô đều không dạy cho cô hai chữ ích kỷ, họ chỉ dạy cô hai chữ vị tha và giúp đỡ người, họ không dạy cô cách hại người. Cho nên cô không hề biết lòng người trong cuộc sống này lại đáng sợ và hiểm độc đến thế, sự tham lam, sự ích kỷ bao phủ lấy họ đến mức cô không dám tin tưởng vào những thứ gọi là tình bạn thân thiết nữa.
Cũng không ai dạy cô cách chiếm đoạt trong tình yêu, cho nên cô mới đứng bên lề đường nhìn người ta tay trong tay hạnh phúc bên nhau, rồi bản thân âm thầm lặng lẽ gạt nước mắt đau khổ. Vì sao chỉ dạy cho cô cách đợi chờ nhưng lại không nói cho cô biết giới hạn của sự đợi chờ là ở đâu.
Vũ Phong đã đi rồi, sự đợi chờ trong bao lâu nay của cô phút chốc tan thành tro bụi, bao lâu nay sự lặng lẽ âm thầm của cô chỉ đổi lại ánh mắt giận dữ và lạnh lùng quay đi của anh. Mà tất cả mọi lỗi lầm đều do cô gây ra.

Gió bấc xô vào lòng em những cơn lạnh..
Đây là đâu.. sao ko thấy tay anh ôm chặt..
Bao lâu em đã quen khi có anh rồi,.
Nhưng làm sao có thể níu tay anh
Đôi vai em ngày càng gầy xanh..
Buồn lắm phút biết em lỡ yêu anh khi đôi mình tay trong tay chiều về ngược gió..
Gió có khẽ hờn trách em yếu mềm.
Sợ gió sẽ vô tình cuốn anh bước đi xa đời em về một miền trời không tên
Em chỉ hạnh phúc khi được bên anh.
Buốt giá thay mùa đông nói với em là..
Đông lạnh hơn khi anh bước ra đi, không về..
Mưa đêm rơi nhiều hơn khi thấy em buồn,
Rơi làm chi tim thêm ướt mềm đi..
Không như xưa, ngày còn bé thích tắm mưa

Như anh cho yêu thương khác ấm áp hơn em được không .… ?
Con tim ơi trả lời đi..
Hay em cứ trẻ con và giữ anh riêng mình
Giờ nếu em có thể khóc thành tiếng đến khi nào cơn đau trong tim em vơi đi..
Em đã chẳng vùi mình vào lặng câm

Khi bình minh đã bắt đầu rọi những tia sáng đầu tiên bắt đầu một ngày mới, đôi mắt sau một đêm thức trắng chan đầy nước mắt đã trở nên sưng mộng và vô hồn, một đôi mắt đỏ hoe thiếu sức sống và đầy mật mỏi. Ngọc Loan cứ ngồi yên lắng nghe một đoạn nhạc buồn, bài hát “ Có lẽ em”, lời bài hát như cõi lòng cô, điệu nhạc như se thắt lòng cô hơn nữa. Những giọt nước mắt âm thầm rơi mà không cất được tiếng, cho nên cõi lòng cô vẫn mãi đau, một nỗi đau thầm lặng.
Không biết từ lúc Vũ Phong rời đi, cô cũng ngồi đó bao lâu, mãi đến khi tiếng mở cửa vang lên, phá tan đi không khí chìm lặng não nề trong tâm hồn Ngọc Loan. Cô vội vàng ngoái đầu nhìn về phía của, quả nhiên người bước vào là Vũ Phong.
- Vũ Phong, anh về rồi sao?

Ngọc Loan vội vã đứng bật dậy, nhìn Vũ Phong nghẹn ngào lên tiếng hỏi.
Vũ Phong nghe tiếng hỏi, anh quay đầu nhìn về phía Ngọc Loan, mới một đêm mà giọng cô như khàn đặc đi, nghe mà đau lòng. Vũ Phong càng không ngờ, đôi mắt vốn hồn nhiên trong sáng, lúc nào cũng hướng về anh mĩm cười đã trở nên thâm quầng, rèm mi bếch dính lại với nhau cho thấy chủ nhân của nó đã khóc rất nhiều. Vẻ mặt của cô cũng trắng bệch, tiều tụy đi thấy rõ chỉ sau một đêm, cho thấy cô đã đau khổ rất nhiều. Vũ Phong chợt thấy lòng se lại xót xa vô cùng, anh muốn ôm lấy cô vỗ về xoa đi hết những nỗi buồn trong lòng cô.
Nhưng hình ảnh của hai người họ đêm qua vẫn cứ lẩn quẩn trong tâm trí anh, dù muốn xua đuổi cũng không thể đuổi được. Anh biết Ngọc Loan không có lỗi, nhưng mà sự ích kỷ hờn ghen trong anh vẫn cứ bùng lên. Đàn ông vốn là vậy, họ có thể tự cho phép bản thân lăng nhăng, quen hết cô này đến cô khác, thậm chí ăn nằm với họ dù trái tim họ không chút yêu thương nào. Nhưng đàn ông lại không chấp nhận được người phụ nữ của mình có bất cứ một cử chỉ hay hành động nào cho thấy sự phản bội. Đàn ông có thể tha thứ cho sai lầm của bản thân, nhưng lại không thể tha thứ sai lầm của người phụ nữ bên cạnh mình.
- Anh chỉ về thay quần áo đến công ty thôi – Vũ Phong lạnh lùng nói, ánh mắt lãnh lẽo đến đáng sợ , nói xong anh đi thẳng đến công ty.

Ngọc Loan nhìn Vũ Phong đi lên lầu, cô ngồi thụp xuống ghế tay ôm đầu, mắt nhắm ghiền mệt mỏi.
Vũ Phong lên lầu, thay mở tủ lấy quần áo để thay, nhìn thấy hàng quần áo thẳng thớm sạch tinh, trong lòng bỗng nhức nhối. Bàn tay sờ lên từng chiếc áo được Ngọc Loan giặt giũ cẩn thận, còn ủi thật thẳng tắp không có lấy một nếp nhăn, bàn tay chợt buông thỏng. Tâm trạng trở nên nặng nề hơn, Vũ Phong mệt mõi anh nằm ngã vật xuống giường.
Anh cũng không biết bản thân vì sao lại giận dữ như thế, rõ ràng anh biết, dù bản thân tự nhủ cố gắng không phụ lòng Ngọc Loan, cố gắng làm một người chồng tốt để không phụ lòng tốt của cô. Nhưng anh biết đó chẳng qua chỉ là một sự thương hại, một sự áy náy , một sự chuộc lỗi mà thôi.

Anh biết mình không có quyền trách Ngọc Loan khi chính anh bỏ rơi cô để chạy theo Hà trang cho dù anh vì bất cứ nguyên nhân gì đi nữa, cũng không thể phủ nhận anh đang gây tổn thương cho cô. Nhưng không hiểu vì sao khi anh nhìn thấy Tùng Quân hôn Ngọc Loan, trong lòng anh bùng lên một ngọn lửa giận dữ, trong một phút nào đó anh thật sự muốn chạy đến đánh Tùng Quân một trận để hả giận.
Vì sao anh lại nổi giận đến như thế? Vũ Phong cũng không biết rõ nguyên nhân.
Chẳng lẽ anh giận cô vì đã nghi ngờ anh hay vì nguyên nhân nào mà anh không thể tha thứ cho cô bây giờ được, dù nhìn thấy vẻ mặt cô như thế khiến tim anh đau đớn vô cùng, muốn ôm chặt lấy cô không buông?
Vũ Phong cảm thấy anh giống như là đang nổi cơn ghen hơn là tức giận vì đã ghi ngờ. Nhưng tại sao anh lại nổi ghen? Chẳng lẽ anh đã…..

Khi Vũ Phong đi xuống dưới lầu, Ngọc Loan đã đứng đợi bên dưới, cô đứng đợi anh bên dưới cầu thang, trên tay cô là một túi xách tay nhỏ. Ngọc Loan thấy Vũ Phong bèn nói:
- Tối qua anh ngủ ở đâu?
- Chuyện đó liên quan gì đến em – Vũ Phong lạnh nhạt đáp rồi né tránh người cô bước tiếp.
- Đêm qua anh thật sự ở nhà cô ấy sao? – Ngọc Loan quay đầu, giọng cô nghèn nghẹn hỏi.

- Em cần gì phải quan tâm đến những điều đó – Vũ Phong nhếch môi cười đáp – Hay em muốn biết đem qua, tôi và cô ấy xảy ra chuyện gì?
- Anh…- Ngọc Loan chỉ đau đớn kêu lên rồi cổ hộng bị chặn lại bởi lời nói lạnh lùng xa cách đầy mỉa mai của Vũ Phong, sau đó cô gằn lòng lại nói – Tối anh cứ việc về nhà ngủ đi. Dù sao, nhà này cũng là do anh bỏ tiền ra mua, cho nên người nên đi là em.
Vũ Phong giật mình quay người lại, lúc này anh mới biết cái túi xách nhỏ trên tay cô là túi hành lí của cô. Anh quay lại nhìn cô, thì Ngọc Loan đã nói tiếp:
- Em biết bây giờ em có nói gì, anh cũng không tin. Nếu như anh không muốn thấy mặt em thì em sẽ tránh đi.
Vũ Phong định mở miệng nói điều gì đó thì Ngọc Loan đã nói tiếp:
- Nếu như anh muốn ly hôn sớm hơn dự định thì cứ nói, lúc đó em nhất định sẽ ký tên.

Bàn tay vừa định vươn ra giữ lấy tay cô bỗng khựng lại từ từ hạ xuống rồi siết chặt lại, Vũ Phong nhìn Ngọc Loan tức giận nói:
- Bây giờ thì em muốn ly hôn sao. Ly hôn để có thể đến bên cậu ấy à. Hahaha….em không cần phải chờ ý kiến của tôi, nếu em muốn ly hôn thì cứ nói, tôi sẵn sàng ký tên. Tôi sẽ không làm người ngăn cản uyên ương đâu .
- Anh tin cũng được, không tin cũng được, em và Tùng Quân vốn trong sạch. Vũ Phong! Tùng Quân từ trước đến giờ đều không phải là vấn đề của hai chúng ta, anh biết rõ điều này mà. Bây giờ dù không có anh ấy, anh cho rằng chúng ta sẽ không có ngày hôm nay sao.
Ngọc Loan cười buồn nói ra những lời thật từ trong đáy lòng của mình, cô ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Nếu như em muốn đến với anh Tùng Quân, có lẽ em sẽ không chờ đến bây giờ đâu.

Tim Vũ Phong nghe nhức nhói vô cùng, anh biết rõ là Tùng Quân bao lâu nay vẫn lặng lẽ chờ Ngọc Loan nhìn về phía mình. Nếu như Ngọc Loan có Tùng Quân trong lòng thì có lẽ anh và cô sẽ không có một đám cưới giả, một hôn nhân hình thức như thế này. Những lời Ngọc loan nói anh điều hiểu rõ, tất cả đều là lỗi của anh, xen vào giữa anh với Ngọc Loan là Hà trang chứ không phải là Tùng Quân.
- Giá như em yêu anh ít đi một chút thì tốt biết mấy. Vì như vậy em sẽ không rơi nước mắt khi nhìn thấy anh quay lưng đi, không đau lòng khi thấy anh tay trong tay với người con gái khác. Chỉ tiếc là em lại quá yêu anh, cho nên chọn cho mình con đường cay đắng của ngày hôm nay – Ngọc loan nhìn Vũ Phong đang đứng ngây người nói tiếp những lời sau cùng – Em sẽ không ép buộc anh nữa đâu, em sẽ để anh tự do đi tìm hạnh phúc của mình. Chỉ cần anh muốn em sẽ ký tên lên giấy ly hôn.
Nói xong Ngọc Loan siết chặt túi hành lý trên tay mình rời đi. Khi cánh cửa đóng sầm lại thì Vũ Phong mới nhận ra, anh đã sai rồi, quá sai lầm rồi. Thói ích kỷ độc chiếm của đàn ông trong anh đã khiến anh mờ mắt, khiến anh dù hiểu rõ lỗi là ở anh nhưng vẫn cứ muốn đổ tội lên đầu cô. Vũ Phong muốn đuổi theo giữ Ngọc Loan lại, nhưng tay vừa chạm vào nắm cửa, nơi vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô anh chợt đứng lại. Anh lấy tư cách gì để cầu xin cô ở lại.
Vũ Phong âm thầm tự trách mình, anh đấm mạnh tay vào cánh cửa, thầm trách mắng bản thân mình, rồi anh dựa lưng vào cửa từ từ ngồi bệch xuống đất trong mệt mỏi. Vũ Phong không hiểu trái tim mình lúc này thế nào nữa, nó cứ quặn thắt trong đau đớn.

Ngọc Loan chỉ có thể đi đến nhà Tú Quyên mà thôi, cô không biết mình nên đi đâu nữa, chưa bao giờ cô rời khỏi nhà ngoại trừ việc đi du lịch, cho nên nhất thời cô không biết đi đâu, đành trong cậy vào người bạn tốt của mình mà thôi. Tú Quyên vừa nghe Ngọc Loan gọi điện thoại, liền lập tức trở về nhà. Nhưng Tú Quyên không về nhà một mình mà về nhà cùng với Tùng Quân.
Tú Quyên thấy Ngọc Loan cúi mặt không chịu nhìn Tùng Quân, bèn lúng túng giải thích.
- Mình đi xin phép về nhà. Lúc đó Tùng Quân cũng ở đó cho nên….
- Anh sợ em xảy ra chuyện gì với Vũ Phong, cho đến đến đây xem – Tùng Quân bèn giải thích hộ Tú Quyên – Em không sao chứ?
- Em chỉ định dọn đến nhà Tú Quyên để suy nghĩ lại mọi chuyện một chút thôi – Ngọc Loan cười cười đáp – Em không sao đâu.

- Vậy thì tốt. Anh không làm phiền hai người nữa đâu. Anh về trước đây – Tùng Quân gật đầu rồi chào họ ra về, anh nghe Tú Quyên nói là Ngọc Loan thu dọn hành lí đến ở nhà mình, anh lo lắng nên mới đến xem, thấy Ngọc loan vẫn ổn, anh cũng thấy yên tâm, dù anh biết nụ cười của cô là đang ngượng cười. Nhưng để Tú Quyên an ủi khuyên nhủ cô cũng là điều tốt, cô ở bên Tú Quyên anh cũng an tâm hơn, cho nên anh mới ra về để hai người họ có không gian tâm sự.
Quả nhiên Tùng Quân vừa rời đi thì Ngọc Loan đã lao vào lòng Tú Quyên khóc nức nở. Tú Quyên thở dài vô về an ủi cô, từ từ dìu cô vào nhà, còn giúp cô xách hành lý. Sau khi rót cho Ngọc Loan ly nước và đợi cô bớt thương tâm, Tú Quyên mới hỏi Ngọc Loan đã xảy ra chuyện gì, mặc dù cô đã được Tùng Quân kể sơ qua mọi chuyện rồi.
Ngọc Loan lau khô nước mắt, từ từ phục hồi tâm trạng rồi bắt đầu kể cho Tú Quyên nghe mọi chuyện, Tú Quyên gnhe xong thì đứng bật dậy, tức giận mắng:
- Vũ Phong đúng là hồ đồ quá rồi. Con mụ hồ ly tinh Hà Trang đó đúng là đáng sợ thật, ả ta cải tạo thế nào mà khiến Vũ Phong yêu đến mức mù quáng như thế chứ. Nếu như Vũ Phong vẫn còn lưỡng lự, chọn lựa mập mờ đến thế, mà Hà Trang cứ nhất quyết bám chặt không rời như thế thì Loan chỉ có nước khổ dài dài mà thôi. Không được, mình nhất định phải gặp Vũ Phong rồi nói rõ mọi chuyện hiểu lầm năm xưa, cho anh ấy biết bộ mặt thật của Hà trang, để xem sau đó cô ta còn cách nào mà giương nanh nhe móng vuốt của mình nữa.

Tú Quyên nói là làm liền, cô đứng bật dậy quyết định tìm Vũ Phong nói cho ra lẽ mọi chuyện, nhưng Ngọc Loan đã nhanh tay giữ cô lại, ánh mắt nhìn Tú Quyên đầy sự thỉnh cầu:
- Đừng. Mình đã hứa với Hà Trang là sẽ không nói ra sự thật.
- Giờ này còn giữ lời hứa với hạng người như cô ta làm gì – Tú Quyên lần đầu tiên thấy bản tính ngay thẳng trọng lời hứa của Ngọc Loan là một nhược điểm chí mạng của cô thì không khỏi tức giận.
- Nhưng đó là cách làm người của mình – Ngọc Loan đáp chắc nịch, ánh mắt cô cô trở nên trong sáng không tí vẫn đục. Tú Quyên nghe vậy cũng hiểu rõ bạn mình đã quyết định điều gì thì chắc chắn sẽ không thay đổi, cô nhìn Ngọc Loan đầy thương xót, nhưng lại cảm thấy bất lực vì không thể làm gì giúp Ngọc Loan xóa đi nỗi đau này.
- Mình quyết định sẽ buông tay. Vũ Phong muốn đi đâu là quyền của anh ấy, mình không thể cản, càng không có tư cách để cản. Anh ấy đã chọn Hà trang, mình tôn trọng sự lựa chọn của anh ấy, mình sẽ không làm cái chuyện bỉ ổi lật mặt người để tranh giành. Hứa với mình là đừng bao giờ kể chuyệ này ra với Vũ Phong, có được hay không?
Ngọc Quyên nắm lấy tay Tú Quyên khẩn cầu cô ấy giữ kín bí mật năm xưa, Tú Quyên miễn cưỡng gật đầu, cô nhìn Ngọc Loan chua xót hỏi:

- Vậy sau này, Loan định thế nào nếu hai người đó đến với nhau? Loan cũng nên tìm cho mình một nơi nương tựa đi.
- Chuyện sau này thì hãy để sau này tính đi – Ngọc Loan cười khẽ đáp, cô không muốn nghĩ quá nhiều đến những chuyện này nữa để tránh thêm đau khổ.
Nhưng Tú Quyên lại tự nhủ torng lòng, cô hứa sẽ không nói với Vũ Phong sự thật năm xưa, chứ không hứa sẽ không nói với Tùng Quân. Cô biết Tùng Quân vẫn yêu Ngọc loan, cô quyết định kể hết mọi chuyện cho Tùng Quân nghe. Cô hy vọng Tùng Quân có thể khiến cho Ngọc Loan được hạnh phúc, có thể quên đi Vũ phong, quên đi những chuyện đau khổ bao bọc lấy cô ấy.
Cô nhất định phải để Tùng Quân biết được sự thật rồi tác thành cho Ngọc Loan và Tùng Quân, cô nhất định phải làm cho hai người họ hạnh phúc để Vũ Phong và Hà Trang phải tức giận mới hả dạ.

Ngọc Loan ngồi chống cằm trên một quầy bar, trên tay cô là ly rượu hình tam giác, một ly rượu có màu vàng nhạt. Chiếc ly thủy tinh sáng óng ánh không có lấy một vết tì nào hết, càng khiến cho màu rượu trong ly nỗi bật nhiều hơn. Loại rượu này có vị ngọt, cũng có vị cay.

Cũng giống như một tình yêu đơn phương thầm kín vậy. Khi bước vào con đường tình yêu, giống như nếm phải một vị ngọt mê say, đầy hấp dẫn để rồi con người mãi chìm vào trong tình yêu đó. Nhưng vị ngọt này nếu nếm vửa phải sẽ khiến chúng ta thấy ấm áp và hạnh phúc, nhưng nếu nếm quá nhiều nó sẽ như một ngọn lửa làm bùng cháy chúng ta.
Ngọc Loan không biết mình đã uống bao nhiêu ly rượu này rồi. Chỉ biết cô ngồi ở đây rất lâu, lâu đến nỗi, người thay ca của quán bar đã đến. Anh chàng pha chế cũ thì thầm vào tai anh chàng mới đến vài câu, ánh mắt họ nhìn về phía Ngọc Loan, ánh mắt cô đã trở nên mơ màng , những ngón tay khẽ đùa nghịch chiếc ly trên bàn. Cô thấy hai người họ chỉ trỏ về phía mình, thì khẽ cười ngằn. Có lẽ họ cho rằng cô là một cô nàng đang thất tình, đang uống rượu giải buồn, sợ cô sẽ say xỉn không về được nhà, hoặc họ cho rằng có có thể vì thất tình mà làm điều dại dột.

Ngọc Loan biết uống rượu, cô không biết bản thân có thể uống được bao nhiêu. Trước đây đi cùng ba, gọi là nể mặt các chú các bác cùng bàn, cũng nâng ly cạn chén mời, tuy chỉ là nhấp môi, nhưng Ngọc Loan đối với rượu bia cũng không sợ hãi bao nhiêu cả. Chỉ là không biết cô có thể uống đến mức độ nào mà thôi. Hôm nay xem như Ngọc Loan chứng thực tửu lượng của mình.
Cô ngồi thẳng dậy uống một hơi cạn luôn ly rượu trên tay mình. Rồi gằn mạnh cái ly xuống bàn nói:
- Lấy thêm cho tôi một chai rượu mạnh.
Anh chàng pha chế mới nhíu mày tỏ vẽ lưỡng lự. Ngọc Loan thấy vậy bèn nói:
- Sao đây. Không muốn bán à, vậy gọi quản lý của anh ra đây, để xem họ mở quán bar này ra làm gì.
Nhìn anh ta bất đắc dĩ phải đi lấy thêm một chai rượu cho cô, Ngọc loan bật cười. Hóa ra cô cũng có thể ngang ngạnh, ỷ quyền một chút, làm khó người ta như thế. Sau đó, cô thở dài, nếu cô có thể như thế đối với Hà Trang, thì có lẽ giờ đây cô đnag mĩm cười hạnh phúc.

Chai rượu được mở sãn nắp để trước mặt cô, anh chàng pha chế sau khi giúp cô rót rượu thì quay sang công việc của mình, không muốn quan tâm đến cô thêm nữa, dù sao cũng là người dưng nước lã với nhau mà thôi.
Ngọc Loan định đưa tay uống cạn ly rượu, xem như hôm nay cô vứt bỏ lốt vò bộc hiền lành để trở thành một cô gái thoát loạn một phen xem thế nào. Nhưng ly rượu trên tay cô vừa đưa đến môi đã bị giữ lại.
Ngọc Loan ngạc nhiên quay đầu nhìn người đã ngăn cô, hóa ra là Tùng Quân, Ngọc Loan có chút ngạc nhiên, mở to mắt nhìn anh sai đó khẽ cười nói:
- Thật trùng hợp, anh cũng đến đây uống bia nữa à.
- Anh đến tìm em – Tùng Quân trầm giọng nói.
- Tìm em làm gì? – Ngọc Loan chớp chớp mắt nhìn Tùng Quân.
- Theo anh đi về – Tùng Quân không đáp mà trực tiếp lấy tiền đặt lên bàn tính tiền rồi nắm lấy tay Ngọc Loan kéo đi ra ngoài.
Ngọc Loan vì quá bất ngờ , công thêm cơn say đang chuẩn bị dâng lên cho nên bước chân không vững, xém chút nữa thì cô đã ngã dúi người xuống đất, cụng may Tùng Quân quay lại kịp thời đỡ lấy cô. Anh ôm lấy ngang eo cô, đỡ cô đi ra ngoài xe, đặt cô thật cẩn thận trong xe, rồi đi vòng đến ghế lái, nhanh chóng lái xe về nhà.
Ngọc Loan dựa lưng vào thành ghế yên ả, cô bắt đầu cảm nhận cơn say nhanh hơn, nhưng không phải là những cơn buồn ói, vì cô uống rượu rất chậm, nên cũng khó lòng mà say đến ói mữa, nhưng cô cũng không tránh khỏi sự mệt mỏi trong đôi am81t của mình.

Ngọc Loan liêm dim nhắm mắt nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
Tùng Quân quay sang nhìn cô ngủ, trong lòng thương xót vô cùng, vì Vũ Phong mà cô đang buông lơi bản thân mình. Hôm nay anh được Tú Quyên kể rõ hết tất cả mọi chuyện, anh đã hiểu được một phần nỗi đau của Ngọc Loan khi bị bạn thân phản bội đến hai lần. Anh cũng biết, Vũ Phong đến với Hà trang là bởi vì cho rằng cô ta là cô gái đã cứu giúp mình năm xưa. Anh cũng có thể thông cảm cho hành động rời xa Ngọc Loan của Vũ Phong khi ấy, nhưng anh không ngờ trong sự việc lại có những âm mưu và thủ đoạn đáng sợ đến thế.
Nhưng điều anh không ngờ là Ngọc Loan đã từng thích anh, nếu như không phải Hà trang xen vào thì giờ đây Ngọc Loan và anh biết đầu đang nắm tay nhau cùng tận hưởng cuộc sống hạnh phúc. Anh đến mang theo một tia hy vọng rằng, Ngọc loan từng thích anh, vậy vị trí anh trong lòng dù ít dù nhiều vẫn còn trong tim. Biết đâu trong lúc này, anh có thể khơi lại ngọn lửa tình yêu dành cho anh năm xưa.
Anh theo Cẩm Tú về nhà cô ấy, không thấy cô ở đâu hết, điện thoại cũng không, quả thật anh rất sợ Ngọc Loan sẽ làm điều dại dột, Cũng may Tú Quyên nói với anh chuyện Ngọc Loan có thể đến quá bar uống rượu. Khi nhìn tah16y cô ngồi đó, anh mới thở phào nhẹ nhỏm.

- Anh đang cười em sao? – Ngọc Loan không mở mắt, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt thương hại của Tùng Quân dành cho mình – Có phải anh cho rằng em quá nhu nhược hay không? – Ngọc loan cười khinh bỉ chính bản thân rồi trầm ngâm nhìn bên ngoài hồi lâu mới lên tiếng tiếp – ….Em không nhu nhược, nếu em như nhược, em sẽ bám chặt lấy Vũ Phong mà cầu xin anh ấy, chứ không chọn cách rời đi như thế này đâu. Em và Vũ Phong có lẽ sẽ ly hôn với nhau.
Tùng Quân bỗng nhiên thắng xe lại thật mạnh, sau đó quay người nhìn Ngọc Loan, môi khẽ run nói:
- Vậy sau khi ly hôn, em có bằng lòng làm bạn gái anh hay không? Anh chắc chắn sẽ để em có một cuộc sống tốt đẹp hơn, sẽ không bao giờ làm em khóc. Chẳng phải trong lòng em từng có anh hay sao?
Ngọc loan không cần hỏi vì sao anh lại biết rõ về chuyện năm xưa, là ai đã nói thì cũng biết rõ là ai làm rồi. Cô khẽ lắc đầu nói:
- Đã muộn rồi Tùng Quân. Chúng ta không còn có thể quay lại cái thời mà em còn ngây ngô bị rung động bởi người đầu tiên gặp mặt nữa.
- Lần này là anh đeo đuổi em, em có quyền từ chối yêu anh, nhưng em không có quyền ngăn cấm anh yêu em – Tùng Quân kiên định đáp.

Ngọc Loan bị ánh mắt của anh làm bối rối, anh là một chàng trai tốt, có sự nghiệp ổn định, biết bao cô gái say mê, vậy mà anh thích cô thì cô lại thích người khác. Ngọc Loan muốn lẫn tránh ánh mắt đó của anh, cô quay mặt đi trong im lặng.
Không khí trong xe bỗng chốc trở nên ngột ngạt. Chiếc xe cuối cùng cũng dừng bánh.
Tùng Quân thấy Ngọc Loan mệt mỏi như thế bèn dìu cô ấy vào trong nhà.
Ngọc Loan cũng bám lấy Tùng Quân trong cơn say mơ hồ của mình, người từ xa nhìn vào cứ tưởng họ là hai tình nhân quấn quýt.
Vũ Phong chị muốn chạy đến xem Ngọc Loan thế nào, quả thật anh rất hối hận khi làm cô buồn như thế. Nào ngờ lại chứng kiến được một cảnh tượng khiến anh đau lòng tức tối.

Người phục vụ một quán rượu khẽ đưa mắt nhìn một người khách nam đã say mèn nằm dài trên sofa trong quán. Khách khứa cũng lần lượt ra về hết rồi, các nhân viên đang lo dọn dẹp để có thể về nhà nghĩ ngơi sau một ngày phụ vụ mệt mỏi. Nhưng người khách vẫn nằm đây, khiến họ khó lòng dọn dẹp và về nhà sớm được. Người phụ vụ quyết định đến bên ghế sofa gọi người khách dậy.

- Anh ơi! Đã đến giờ quán đóng cửa rồi, anh mau dậy rồi về nhà đi.
Ngưng người khách đó vẫn nằm bất động trên sofa không nhúc nhích. Anh chàng phụ vụ lay mãi vẫn không được, thì thở dài nhìn mấy người bạn cùng làm chung. Đối với những người phục vụ quán rượu như họ đã quá quen với tình trạng này, thông thường họ sẽ gọi khách dậy, kêu taxi giúp khách để họ về nhà. Hoặc chọn cách gọi điện thoại cho người quen của họ đến đưa họ về nhà.
Nhưng vì có tình trạng một số nhân viên lợi dụng khách say rượu mà trục lợi hay chỉ là hiểu lầm gì đó khi khách bỗng dưng bị mất tiền, vàng…., chuyện trở nên ầm ĩ, cho nên sau này, họ rất ngại chạm vào khách.

Gọi thêm một lúc nữa nhưng chẳng thấy vị khách đó có chút nào tỉnh dậy. Ngẫm nghĩ một lúc, anh chàng phục vụ quyết định bước đến mò tim điện thoại của vị khách kia, dù sao cũng có nhiều đồng nghiệp làm chứng giúp mình.
Điện thoại vừa lấy ra, anh ta thử nhấn vào cuộc gọi mới nhất của Vũ Phong, thấy cái tên Hà Trang, đoán chừng là bạn gái, cho nên anh ta không ngần ngại bấm bút gọi.
Đầu dây bên kia, một giọng nữ troe trẻo ngọt ngào, giọng nói chứa đầy sự vui mừng vì không nghĩ rằng giờ này người đó lại gọi cho mình:
- Vũ Phong! Không ngờ anh lại gọi cho em vào giờ này. Sao thế anh, anh đang ở đâu. Em nhớ anh lắm, anh có biết không?
Người phục vụ bỗng nhiên nghe một màn mùi mẫn thì bối rối vô cùng, anh ái ngại hắng giọng đáp:
- Xin lỗi chị! Bạn trai chị hiện giờ đang say rượu ở quán của em. Làm phiền chị đến đón bạn trai chị về giúp.

Hà Trang sững sốt khi nghe anh chàng phụ vụ nói như thế, cô ta lập tức hỏi địa chỉ quán và nhanh chóng đón xe taxi đến đó. Sau đó, cùng anh chàng phục rượu dìu Vũ Phong lên xe taxi, Hà Trang rất hào phóng, bo ngay cho anh chàng phục vụ mấy trăm ngàn khiến anh ta vui mừng, tận tình chào hai người cho đến khi xe lăn bánh. Cô ta nhìn Vũ Phong ngã đầu trên vai mình, nói địa chỉ nhà mình cho người taxi. Người tài xế taxi cứ theo con đường cũ đưa Vũ Phong và Hà Trang về nhà mình.
Người tài xế giúp Hà Trang dìu Vũ Phong vào nhà cô, Vũ Phong say mèm ngã lăn xuống giường, chẳng hề hay biết mọi sự trên đời. Hà Trang sau khi đóng cửa nhà, cô trở về phòng ngồi xuống bên cạnh Vũ Phong, nhìn ngắm gương mặt của anh thật lâu. Sau đó đưa tay vuốt ve gương mặt của anh, cô nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, vòng tay ôm chặt lấy anh, như muốn giữ chặt Vũ Phong cho riêng mình. Kể từ lúc anh khiến cô run động, cô đã quyết định giữ chặt anh cho riêng mình, tuyệt đối không để anh rơi vào tay bất kỳ người nào khác.

Đó là khi đứa em trai được cưng chiều của cô cứ mè nheo nhất quyết đòi đến dọn ở chung với cô, sau khi bị nhà trường đuổi học vì tội đánh bạn. Ba mẹ cô phải chạy trường cho nó, và nó chọn một trường gần nhà trọ của cô. Mà mục đích của nó, chỉ là đến đây để chơi mà thôi. Đương nhiên Hà Trang chẳng đồng ý việc nó chuyển đến chỗ mình tí nào cả. Nhưng cô bị ba mẹ dọa cắt viện trợ cho nên đành phải để thằng em dọn vào ở chung.
Em trai cô vốn dĩ còn lười hơn cả cô, hai chị em ở chung thành ra cô phải hậu hạ nó, nhiều lúc Ngọc Loan đến cũng phải giúp cô dọn dẹp đến nỗi cô cũng ái ngại. Nhưng nhắc hoài mà thằng em trai chẳng chịu thay đổi, đã vậy nó còn dẫn bạn về nhà quậy phá tưng bừng. Hà Trang khổ sở với nó vô cùng, cô mắng nó, nó chẳng những không nghe, còn đánh lại cô, cũng may lúc đó Vũ Phong kịp thời có mặt, anh thay cô dạy bảo thằng nhóc này một tăng. Em trai cô, dường như sợ Vũ Phong nên sau đó lập tức dọn về nhà.

Hà Trang lúc đó mới bắt đầu có chút thiện cảm với Vũ Phong, anh đã giúp cô một việc lớn, ngay vào thời điểm cô bất lực nhất. Anh đà làm chỗ dựa cho cô. Chẳng biết từ bao giờ, cô bắt đầu đón nhận những quan tâm của anh và yêu anh lúc nào không hay biết.
Cho nên dù có lỗi với Ngọc Loan, dù phải đánh mất tình bạn với cô ấy, cô cũng chấp nhận. Cô cố ý nói rõ mọi chuyện với Ngọc Loan, sau đó dùng ơn huệ để bắt cô im lặng, quả nhiên Ngọc Loan đã làm đúng theo kế hoạch của cô, im lặng và rời xa cô. Chỉ như vậy, cô có thể ở bên Vũ Phong một cách thoải mái, mà không cần có mặt Ngọc Loan. Để cô ấy tránh xa Vũ Phong, thì trong mắt anh sẽ chỉ còn có cô mà thôi.
Quả nhiên Vũ Phong bị cô làm đảo điên, cô biết cách vừa đấm vừa xoa, khiến Vũ Phong yêu thương cô thật lòng. Chỉ hận là, đứa em trai của cô lại tụ tập theo bạn bè xấu đi cướp giật, rồi bị bắt. Ba Vũ Phong lợi dụng cơ hội này, sắp đặt gây khó dễ cho nhà cô, gây áp lực làm xấu hổ mặt mũi ba cô, đe dọa cách chức ba cô, rồi buộc Vũ Phong nghe theo sự sắp đặt của họ.

Cô cho rằng Vũ Phong mãi mãi là của cô, không ngờ rằng Vũ Phong lại cảm thấy áy náy với Ngọc Loan, tình cảm có chút chuyển hướng. Cô nhất quyết buộc Vũ Phong bên người mình, lúc cô đề nghị, anh đã từ chối, nhưng hiện tại, anh đã ngủ say rồi. Hà Trang muốn nhân cơ hội này ở bên anh, hy vọng có thể dùng cách này tách anh và Ngọc Loan ra mãi mãi.
Nghĩ xong, cô đứng dậy, từ từ cởi hết quần áo trên người mình xuống, cô nằm bên người Vũ Phong , lần tay giúp anh cở bỏ quần áo rồi đặt lên môi anh một nụ hôn.
Sáng sớm, khi trời mới vừa hé sáng, Ngọc Loan còn đang đau đầu sau cơn say rượu tối hôm qua, thì điện thoại của cô vang lên khiến cô mơ màng tình giấc. Là điện thoại của Vũ Phong. Tim Ngọc Loan đập thình thịch, trong lòng có chút vui mừng, cô nhớ Vũ Phong vô cùng, thật sự muốn nghe giọng của anh, nhưng cô lại không đủ can đảm gọi cho anh, vậy mà không ngờ anh đã gọi cho cô trước.
Ngọc Loan vội vàng bóc máy, cơn đau đầu cũng biến mất:

- Alo, Vũ Phong….
Ngọc Loan vẫn còn chưa kịp nói xong thì giọng Hà Trang vang lên ngắt lời cô.
- Là mình.
Lòng Ngọc Loan thắt lại khi Hà Trang lên tiếng, trái tim đang đập của cô bỗng ngừng lại một cách đột ngột rồi thấy khó thở. Hà Trang dùng điện thoại của Vũ Phong gọi cho cô vào cái giờ này, cho thấy đêm qua hai người họ ở bên nhau. Tim cô như vỡ ra ngàn mãnh, nước mắt tủi phận chực trào nơi khóe mắt. Anh thật sự đến bên Hà Trang.
- Có chuyện gì – Ngọc Loan cố kìm nến nỗi đau, lấy giọng bình tĩnh lạnh lùng hỏi.
Hà Trang nghe giọng của Ngọc Loan, cô ta khẽ cười, cô biết dù Ngọc Loan có tỏ vẻ thế nào thì giờ phút này, cô ấy cũng không thể che giấu được cảm xúc của mình qua giọng nói được. Hà trang thản nhiên nói:

- Hôm qua Vũ Phong ngủ qua đêm ở nhà mình, anh ấy chưa ngủ dậy, nhưng mình muốn chuẩn bị quần áo để nah ấy có thể mặt để đi làm luôn. Khổ là mình không có chìa khóa nhà, nhờ Loan lấy quần áo đến giúp mình có được không?
Hà trang nói xong, tay cầm điện thoại của Ngọc Loan buông thỏng xuống, nước mắt cô lăn dài trên mặt.

Khi Vũ Phong thức dậy, trời đã gần trưa rồi, đầu vẫn đau nhức như bị búa bổ, đêm qua anh uống rượu say quá. Vũ Phong chợt cảm thấy có gì đó đang bám vào eo mình, mùi nước hoa thơm lừng, một cơ thể mềm mại ấm áp. Vũ Phong giật mình mở chòang mắt ngồi bật dậy nhìn kỹ người đang nằm bên cạnh mình, chẳng lẽ lúc anh ngủ say đã cùng với cô gái nào đó lên giường hay sao. Sự việc này mà đồn ra ngoài thì…. Vũ Phong bất giác thở dài.

Vũ Phong định đưa tay đẩy người con gái đó ra khỏi người mình thì khựng lại, anh giật mình nhận ra đây là Hà Trang, vì sao anh lại ở trong nhà Hà Trang, đưa mắt nhìn quanh, đây đúng là căn nhà mà anh đã bỏ tiền ra mua cho cô ấy, để cô ấy thoát khỏi cuộc sống ở gia đình mình. Vũ Phong trầm tư nghĩ chẳng lẽ đêm qua anh say đến nỗi tự mình tìm đến nhà cô mà không nhớ.
Vũ Phong cảm thấy đau đầu vô cùng, anh đã muốn cắt đứt với Hà Trang, cố ý không muốn gặp cô ấy nữa, càng không muốn xảy ra sự việc này. Anh chẳng thà là xảy ra chuyện này với một cô gái qua đường nào đó, như vậy sẽ đỡ phiền phức hơn. Càng dính vào Hà Trang, chỉ càng khiến anh ray rứt với cô nhiều hơn.

Hà Trang thấy Vũ Phong nhúc nhích nên cũng bắt đầu tỉnh giấc, cô mơ màng dụi mắt ngồi dậy gọi khẽ :
- Anh dậy rồi sao, anh thấy thế nào rồi, tối qua anh uống say quá, em phải vất vả lắm mới đưa anh vào đây được.
- Đêm qua anh tự đến đây ….- Vũ Phong đang định hỏi có phải là mình tự đền đây hay không thì ánh mắt quét ngay đến bộ quần áo được ủi thẳng tắp được Hà Trang treo trên cửa tủ kia. Ánh mắt anh tối sầm lại, trong lòng dâng lên cơn bức bối khó chịu hai bàn tay siết chặt lại, Vũ Phong ghiến răng cố gặng hỏi – Là cô ấy đưa anh đến nhà em à.

Khi hai người quen nhau, anh mua nhà cho cô, anh cũng thường xuyên lui tới nơi này, cho nên cũng có để lại quần áo. Từ lúc quyết định ở bên Ngọc Loan, Vũ Phong đã đem hết đồ đạc của mình về nhà. Bây giờ bộ quần áo mà anh thích bận nhất lại đang nằm trong nhà Hà Trang, chìa khóa nhà anh đã để trong công ty, Hà trang chắc chắn không thể vào được, thì có thể hiểu là do Ngọc Loan đem đến đây mà thôi.
Vũ Phong thấy hận Ngọc Loan vô cùng, cô thật sự muốn vứt bỏ anh cho Hà trang đến như thế sao. Là vì bây giờ trong lòng cô đã có Tùng Quân có phải hay không? Vũ Phong thấy lòng se lạnh vô cùng.
Hà Trang vốn muốn bảo là Vũ Phong tự mình đến nhà cô, cô định nói rằng, trong lòng anh vẫn còn lư luyến cô nên mới tìm đến như thế, định nhân cơ hội làm lành với Vũ Phong. Nhưng nghe Vũ Phong hỏi thế, cô bèn quyết định gây thêm mâu thuẫn giữa Vũ Phong và Ngọc Loan, khiến Vũ Phong bất mãn với Ngọc Loan, sau đó thừa cơ nhảy vào.
- Em đang ngủ thì nghe Ngọc Loan gọi ra ngoài, sau đó cô ấy đưa em cho anh, còn đưa cả vật dụng hàng ngày và quần áo của anh cho em rồi bỏ về. Em cũng ngạc nhiên lắm muốn hỏi vì sao, nhưng cô ấy đã quay đi rồi, hình như là lên xe của anh Tùng Quân thì phải.

Hà Trang thấy lần đầu tiên Vũ Phong uống rượu say đến mức này, lại nhìn vẻ mặt của Ngọc Loan lúc đưa quần áo cho cô không còn vẻ cao ngạo nữa, cô có thể hiểu rõ giữa hai người họ chắc chắn xảy ra chuyện gì rồi. Mà hôm trước , cô còn thấy Túng Quân trở Ngọc Loan đến nhìn mình và Vũ Phong nói chuyện, nhìn Vũ Phong thế này, Hà Trang biết hai người họ chắc chắn có vấn đề. Cho nên cô không ngu dại gì mà không mượn gió đẩy thuyền, đục nước béo cò.
Quả nhiên khi cô nói xong câu đó, mặt Vũ Phong xầm lại, anh không nói không rằng đứng bậy dậy đi đến giật mạnh lấy bộ đồ đang treo kia đi thẳng vào buồng tắm. Sau lưng anh, Hà Trang nỡ nụ cười đắc ý.
Sau khi Vũ Phong tắm rửa thay đồ xong, tâm trạng anh đã ổn định hơn một chút. Anh vừa từ buồn tắm bước ra thì Hà Trang đã xà vào lòng anh ôm chặt, cô tựa đầu vào lòng anh, mở giọng nũng nịu bảo:

- Anh có biết tối qua em hạnh phúc thế nào không? Lâu rồi anh không ghé qua đây, có biết một mình em ở đây buồn và cô đơn thế nào hay không.
Vũ Phong vốn muốn đẩy Hà Trang ra, nhưng lại bị cô vòng tay siết chặt không buông, anh cũng đành thở dài bất lực mà thôi.
- Em và hắn ta còn qua lại nữa hay không? – Vũ Phong suy nghĩ bèn hỏi.
- Tất nhiên là không rồi. Anh thừa biết em đi với ông ta là để chọc tức anh thôi mà. Em đâu thèm đi cặp kè với cái lão già dê đó chứ. Anh biết rõ trong lòng em chỉ có mình anh thôi mà – Hà trang ngẩng mặt, đôi mắt ngân ngấn nước, nụng nịu nói, bài tay vẽ vẽ lên ngực Vũ Phong, một cử chỉ thân mật của những người yêu nhau thường làm.

Vũ Phong nhìn thấy đôi mắt Hà Trang như vậy, anh cảm thấy ăn năn vô cùng, cảm thấy mình có lỗi khi bỏ rơi cô như thế. Anh vòng tay ôm lấy cô vỗ về.
Vũ Phong lúc này mới để ý ngửi thấy mùi nước hoa hơi nồng khiến anh có chút khó chịu. Anh nhăn mày đẩy Hà trang ra, lạnh lùng hỏi cô:
- Em thay mùi nước hoa rồi à.
- Một người bạn tặng, em chỉ muốn dùng thử xem thế nào thôi. Anh không thích à, em sẽ đi tắm ngay – Hà Trang biết Vũ Phong không thích con gái dùng mùi nước hoa quá nồng như thế, nên hốt hoảng giải thích.
- Được rồi. Không cần đâu. Quá trưa rồi, đi ăn cơm thôi – Vũ Phong quay lưng thờ ơ nói.
Hà Trang vui vẻ gật đầu.

Cả hai đi ra khỏi nhà, cùng đội mũ bảo hiểm lên xe máy của Hà Trang, cùng đi ăn cơm. Hà Trang cứ cặp tay ngã đầu vào vai Vũ Phong đầy thân mật , lên xe, cô vòng tay ôm eo Vũ Phong thật chặt. Vũ Phong dù không muốn cũng đành chịu, để mặc cô muốn làm gì thì làm.
Chiếc xe lăn bóng không hề hay biết ở một góc quán có người lặn lẽ ngồi nhìn theo không chớp mắt. Trái tim đau đớn không ngừng, nhưng không rơi nước mắt.
Ngọc Loan từ lúc đưa quần áo cho Hà Trang, cô muốn bỏ đi thật nhanh nhưng chân lại không cất bước nỗi, đành ngồi trong quán cà phê đối điện nhìn về căn nhà của họ cho đến khi họ xuất hiện. Cô cũng không biết mình đã ngồi mấy tiếng rồi, dạ dày cũng đã rỗng, con đau thắt quặng lên hành hạ cô, gần như lấy hết sức lực của cô nhưng nhìn thấy hai người họ mới khiến cô thấy đau đớn như gục ngã.

Cô lặn lẽ đứng dậy tính tiền rồi bước ra ngoài, cô cũng không biết mình ngồi đợi ở đây để làm gì. Ngọc Loan cũng không hiểu vì sao cô không hề khóc, có lẽ cô đã buông tay thật rồi, cũng có lẽ đau đến không thể khóc, hoặc là cô không còn nước mắt để rơi.

Ngọc Loan cứ bước lặng lẽ trên đường dài, thành phố buổi trưa với cái nắng nóng hầm hực, nắng cháy da cháy thịt nhưng cô vẫn cứ đầu trần bước đi. Mái tóc bị gió thổi rối tung, vẻ mặt thất thần, đầy sự mệt mỏi. Hình ảnh của hai người kia cứ không ngừng đập vào trong tâm trí cô, cơn đau không ngừng đập đến.

Đôi giày dưới chân cũng bắt đầu khiến chân cô đau nhức đến phồng rộp lên. Ngọc Loan đứng lại, cảm nhận sự tê nhất từ chân truyền lên trí não, cô đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh mình, không một ai chú ý đến cô. Tiếng xe cộ ồn ào qua lại, huyên nào vô cùng, mọi thứ chuyển động khưng ngừng xoay vòng quanh cô, nhưng Ngọc Loan lại cảm thấy mình như rơi vào một cơn lốc xoáy mạnh mẽ không nhìn thấy được đường ra. Cả người mệt rã rời, đầu óc bắt đầu quay cuồng đến chóng mặt. Toàn thân đứng không vững nữa.

Một chiếc xe vừa lúc chạy đến chỗ cô rồi dừng lại, một người đàn ông bước xuống khỏi xe đầy hối hả, nhanh tay đóng sầm cánh cửa lại mà không cần tài xế xuống mở cửa cho mình, ông ta nhìn Ngọc Loan gõi khẽ:
- Ngọc Loan.
Nghe tiếng gọi quen thuộc, Ngọc Loan quay đầu nhìn lại. Cô nhìn người đàn ông mà hình dáng cô mãi không bao giờ quên, ánh mắt ông nhìn cô đầy lo lắng, vội vàng bước lại gần cô. Ngọc Loan nhìn ông khẽ cười gọi một tiếng:
- Ba.
Sau đó cô ngã xuống, may mắn là ba cô lao đến đỡ kịp, giọng ông Hoàng Lâm lo lắng gọi tên con gái:
- Ngọc Loan, Ngọc Loan….
Người tài xế hốt hoảng lao khỏi xe, cùng ông Hoàng Lâm đưa Ngọc Loan vào trong xe rồi tức tốc chạy xe đến bệnh viện ngay lập tức.

Vũ Phong đang ngồi ăn cơm với Ngọc Loan thì nhận được điện thoại của ông Hoàng Lâm, anh lưỡng lựu một lát rồi mới nhận điện lễ phéo nói:
- Ba! Ba gọi điện cho con có chuyện gì hay không?
- Ngọc Loan đột nhiên ngất xỉu. Con mau vào bệnh viên ngay đi – Gọng ông Hoàng Lâm đầy lo lắng thúc giục.
- Con vào ngay, Ngọc Loan nằm ở bệnh viện nào hả ba? – Vũ Phong đứng bật dậy đi ngay lập tức, không thèm chú ý đến Hà trang đang ngồi trước mặt mình. Thấy Vũ Phong vừa nghe tin Ngọc Loan bị bệnh thì vội vã chạy đi, cô bực tức siết chặt đôi đũa trên tay, rồi đành móc bóp trả tiền đứng dậy đi theo Vũ Phong.
Vũ Phong đang đứng đón một chiếc taxi, thì Hà Trang đã lấy xe đi tới. Hà trang nhìn Vũ Phong thúc giục.

- Lên xe đi, em đưa anh đi, cô ấy nằm ở bệnh viện nào, chúng ta cùng đi thăm, em cũng lo lắng cho Ngọc Loan lắm.
Vũ Phong đưa mắt nhìn, có lẽ xe taxi còn lâu lắm mới tới, anh nhìn Hà trang rồi đón lấy chiếc mũ bảo hiểm trong tay cô đội lên đầu mình. Leo lên xe, cả hai chạy xe đến bệnh viện ngay.
Vũ Phong vừa đến nơi liền cởi nón quẳng ngay cho Hà trang, anh chạy thẳng một mạch vào trong bệnh viện nơi Ngọc Loan đang nằm. Khi tới cửa phòng thì anh dừng lại, hơi thở hổn hễn đầy mệt mỏi.
Ông Hoàng lâm vừa nhìn thấy Vũ Phong mồ hôi đầy trán chạy đến những lời trách mắng đành nuốt vào trong bụng, ông, đứng dậy nói:

- Con bé không sao, chỉ là hơi mệt trong người lại đi nắng cho nên bị say nắng một chút mà thôi.
Vũ Phong lúc này mới thở phào, anh đưa tay quệt những giọt mồ hôi trên trán rồi bước đến ngồi xuống cạnh Ngọc Loan, gương mặt cô càng ngày càng ngày hơn trước rất nhiều, gương mặt cô tều tụy hơn,
Lòng anh thương xót vô hạn, nếu có thể anh muốn xóa đi sự mệt mỏi tồn đọng trên gương mặt cô. Anh nắm tay cô khẽ áp vào mặt mình, tay cô lành lạnh nhưng mềm mại khiến anh cảm thấy vô cùng dễ chịu. Vũ Phong đưa tay vuốt ve gương mặt cô, không biết từ bao giờ, anh lại thích nhìn gương mặt hiền hòa của cô như thế nữa.
Ông Hoàng lâm nhìn thấy anh như vậy, ông nghĩ rằng Vũ Phong rất yêu thương Ngọc Loan , cũng cảm thấy hài lòng, ông bèn vỗ vai Vũ Phong nói:
- Có con ở đây chăm sóc cho Ngọc Loan, ba cũng yên tâm. Ba về công ty xử lý một số việc trước, ngày mai ba lại vào thăm Ngọc loan. Nếu con bé tỉnh lại, gọi điện thông báo cho ba ngay.
- Dạ, ba yên tâm, con sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt – Vũ Phong nhìn ông Hoàng Lâm hứa chắc.
Ông Hoàng lâm gật đầu yên tâm rồi đi về công ty.
Hà Trang vừa chạy vào đang định tìm phòng của Ngọc Loan thì thấy ông Hoàng Lâm, cô hốt hoảng nép mình vào một góc chờ ông đi qua rồi mới đi.

Ông Hoàng Lâm đi ra vài bước thì ông viện trưởng đã đi đến chào hỏi ông. Hai người đứng trò chuyện thêm một lúc nữa , nên Hà Trang cũng đành nép người vào tường thêm chút ít. Hà Trang không phải ngu ngốc mà xuất đầu lộ diện trước mặt ông như thế. Trước đây khi còn chơi với Ngọc Loan, cô vẫn thường xuyên gặp mặt ông, cô nghe người ta nói nhiều về ông, một doanh nhân thành đạt. Cô cũng trò chuyện với ông, lúc đó ông xem cô như con cháu, nên cũng nói khá nhiều chuyện, tuy chỉ là chuyện vụn vặt, nhưng hà trang có thể thấy ông thuộc người tai to mặt lờn, lời nói của ông khá có trọng lượng. Nhưng sau đó chuyện cô và Vũ Phong quen nhau, ông cũng biết rõ. Cô không biết , Ngọc Loan kễ thế nào với ông về chuyện Vũ Phong và cô, nhưng Vũ Phong vừa hay tin là vào bệnh viện ngay, cô vào theo, thì chứng tỏ rằng, cô và Vũ Phong lúc đó ở gần nhau, sẽ khiến ông Hoàng lâm nghi ngờ. Cô đành phải tránh mặt ông một lúc.
Hà Trang dò hỏi được số phòng của Ngọc Loan thì đi đến, cô nhè nhẹ mở cửa nhưng không vào. Cùng lúc đó, Ngọc Loan được truyền nước biển, mấy chốc trong người cảm thấy khá hơn nhiều nên bắt đầu tỉnh.

Ngọc Loan cảm nhận được bàn tay ấm máp của Vũ Phong, cô cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt lo lắng của anh, trong lòng xúc động, Nhưng cô phát giác hà trang sao lại ở đây, Ngọc Loan thấy giận Vũ Phong vô cùng, cô ngoảnh mặt không nhìn Vũ Phong nói:
- Em không sao rồi, anh đi đi, em không muốn gặp anh tí nào nữa? Anh về nhà đi.
- Vì sao?
Ngọc Loan không đáp, cô với tay lấy điện thoại di động gọi cho Tùng Quân.

Tùng Quân nhanh chóng bắt máy, Ngọc Loan nói ngay.
- Tùng Quân! Lần trước anh có nói là anh đang có ý định tài trợ cho một trại trẻ mồ côi đúng không?
…..

- Em muốn xin anh cho em đi theo, em cũng muốn làm việc gì có ích cho xã hội . Lần tài trợ này anh dự định thế nào ạ, em có thể xung phong làm giáo viên dạy học cho các em ấy được không ạ – Ngọc Loan siết chặt điện thoại trong tay, cố phớt lờ Vũ Phong đi, cô tiếp tục nói chuyện bình thản với Tùng Quân giống như không có sự xuất hiện của hai người bọn họ – Nếu được, em thật sự muốn làm một việc gì đó. Ở nhà không làm gì cũng thật buồn chán.
……
- Được, ngày mai em sẽ đến – Ngọc Loan nói ngay khi Tùng Quân cho biết ngày mai sẽ bắt đầu buổi tài trợ của công ty anh với trả trẻ mồ côi.

Vũ Phong nãy giờ im lặng, giờ nghe cô hứa như thế thì không khỏi nhíu mày. Anh bị cô phớt lờ, trong lòng có chút buồn bực, bây giờ thấy cô không chịu giữ gìn sức khỏe mà lại đi tham gia cái hoạt động mệt mỏi đó thì tức giận giật lấy cái điện thoại trong tay cô rồi áp vào miệng mình lớn tiếng nói với Tùng Quân:
- Ngọc Loan đang bệnh, cô ấy sẽ không đến đâu.
Nói xong Vũ Phong cúp máy còn khóa máy của cô luôn, anh lạnh lùng nhìn cô rồi đặt điện thoại vào ngăn kéo của chiếc tủ kế bên.

- Anh làm vậy là sao? – Ngọc Loan tức giận trước hành động của Vũ Phong, cô trợn mắt nhìn anh chất vấn.
- Em có biết là mình đang bệnh hay không hả mà còn đòi đi. Bác sĩ nói em nên nằm ở nhà tĩnh dưỡng thêm mấy ngày kia mà. Em lớn thế này mà không biết tự chăm sóc mình như thế. Ngã bệnh hết lần này đến lần khác, em muốn làm người khác phải lo lắng cho em đến đứng ngồi không yên thì mới hả dạ hay sao – Vũ Phong tức giận đứng phắt dậy nhìn cô quát lớn.
- Tôi không mượn anh phải lo lắng cho tôi, tôi đã bảo anh đi về đi rồi kia mà. Mau dẫn bạn gái của anh đi đi, tôi không muốn gặp hai người nữa. Tôi đã nói là đồng ý li dị rồi, tôi buông tay, tôi để cho hai người tự do bên nhau, anh còn muốn gì nữa, vì sao cứ đến làm phiền tôi mãi như thế. Cuộc sống sau này của tôi không còn liên quan gì đến anh, cho nên chuyện của tôi, anh không cần quản – Ngọc Loan phẩn ức nói, cô thật sự kích động không ngừng, bao dồn nén lâu nay, thật sự muốn một lần nói ra hết.

- Em là vợ anh, chúng ta chưa ly hôn, anh vẫn có nghĩa vụ lo lắng quan tâm em, sức khỏe em không tốt, cho nên anh sẽ không để em đi đâu – Vũ Phong nạt lớn.
- Anh quan tâm em hay sao. Anh quan tâm. Vậy anh biết em cần gì không. Anh biết em nghĩ gì hay không? – Ngọc Loan nhìn thẳng vào mắt Vũ Phong hỏi – Anh và cô ấy ở bên nhau, trong khi em cô đơn trong bốn bức tường lạnh lẽo là anh quan tâm em hay sao. Anh có từng nghĩ mình làm tổn thương em ra sao hay không. Trước kia, em đành cam chịu không một tiếng oán than, bởi vì em là người thứ 3 xen vào giữa hai người, em cam tâm ở bên cạnh anh tác thành cho anh và cô ấy, cho đến khi hai người có thể đường đường chính chính bên cạnh nhau. Nhưng chính anh, anh là người trước mặt bảo là muốn cùng em làm một, xoay lưng đi, anh lại trở về bên cô ấy. Anh bỏ rơi em để đuổi theo cô ấy mà không một lời giải thích, Tùng Quân đã cho em nhìn tận mắt thấy rõ anh ôm cô ấy vỗ về ra sao. Anh có biết cảm nhận của em thế nào hay không hả?

Nước mắt cô chực trào rơi nơi khóe mắt, đôi mắt đỏ hoe, sóng mũi cay nồng nhìn Vũ Phong khiến anh đau lòng.
- Khi Tùng Quân hôn em, anh buông lời trách móc, cho rằng tất cả mọi lỗi lầm đều do em tạo ra, anh có thấy anh ích kỷ hay không? Vì sao anh ở bên người con gái khác thì có thể chấp nhận được, vì sao em lại không thể. Đêm qua anh cùng cô ấy mây mưa thân thiết, vậy mà bây giờ chạy đến đây tỏ vẻ quan tâm lo lắng cho em, anh không thấy nực cười hay sao? Bây giờ còn cùng cô ấy đến đây, anh muốn chứng mình với em điều gì đây hả Vũ Phong.
Vũ Phong nãy giờ mới để ý đến sự có mặt của Hà Trang, mặt anh trầm lại.

- Tối hôm qua em….
- Mình chỉ muốn đến thăm Loan thôi – Hà Trang lập tức bước tới nói chen vào, cô ta nhìn Ngọc loan tỏ vẻ lo lắng thật sự.
- Không cần tới thăm nữa đâu, mình rất khỏe – Ngọc Loan quay mặt né tránh rồi lạnh lùng đáp.
Vũ Phong bất lực thở dài, anh quay sang Hà trang bảo:

- Em về trước đi, anh ở lại chăm sóc cho cô ấy.
- Tôi đã nói không cần – Ngọc Loan lập tức lên tiếng phản đối.
Hà Trang đứng im lặng nhìn Vũ Phong, trong lòng khẽ cười, Ngọc Loan cứ chống đối như vậy thì chỉ càng có lợi cho cô mà thôi. Cho nên cô vẫn đứng im ở đó chờ Vũ Phong cùng về với mình.
- Là ba em giao em cho anh, dù thế nào anh cũng phải chăm sóc em – Vũ Phong nghiêm giọng đáp, anh biết đối với Ngọc Loan , ba cô rất quan trọng, chỉ cần anh nói đến ba cô, cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng lần này Vũ Phong đã tính sai, Ngọc Loan chẳng những không nghe lời mà còn nói:
- Em sẽ nói với ba. Coi như sống chung em mới biết là mình không thích cảnh anh đi đi về về thời gian bất định như thế, cho nên quyết định ly hôn. Anh không cần phải lo chuyện ba em sẽ nổi giận đâu.
Ngọc Loan vừa nói xong thì Vũ Phong quay người thật nhanh, anh nắm tay Hà Trang kéo đi thật nhanh. Ngọc loan cắn môi quay mặt vào trong , lòng cô như chết lặng, mắt cô khẽ nhắm lại, tay siết chặt chiếc mền đắp trên người. Hai người họ đã đi rồi, lẽ ra cô phải thấy thanh thản hơn chứ.
Tiếng đóng cửa cái rầm như nhát dao cứa vào trong trái tim cô. Cô tự nhủ với bản thân:” Mình không sao, mình sẽ không còn đau lòng nữa.

Nhưng chiếc mền đang phủ trên người cô bỗng bị giật tung ra, tiếng kéo cửa cạch cạch bên ngoài, rồi giọng Hà trang réo gọi:
- Vũ Phong, mau mở cửa cho em.
Ngọc loan giật mình quay đầu nhìn lại phía sau mình, cô nhìn thấy ánh mắt lóe lên sự phẫn nộ của Vũ Phong, cô chưa từng thấy anh giận dữ như thế, cô bất giác cô người sợ hãi, miệng lấp bắp….
- Anh …..

Bình luận Facebook

Bình luận Blogspot

0 nhận xét:

Các tin khác

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
blog tình yêu © 2012 | Designed by Nguyễn Tâm , Facebook: https://www.facebook.com/huongtoicongnghe