Chương 09: Chút cảm nắng yêu thương
Thời tuổi trẻ ai chẳng từng tương tư một người. Là cùng yêu đương, hay là thầm thương trộm nhớ, sẽ có ít nhiều đêm thao thức tưởng nhớ bóng hình người đó đến không ngủ được. Nhất là đối với những trái tim lần đầu run động .
- Đọc các phần của: Tìm lại yêu thương ngày xưa - Full
Những lúc ấy không hiểu vì sao Tùng Quân luôn nở nụ cười thật đẹp khiến Ngọc Loan đỏ cả mặt, phải quay mặt đi không dám cười đáp lại anh. Những lúc ấy, Ngọc Loan thường bối rối vô cùng, vì cô biết mình dường như đã thích Tùng Quân, nhưng còn Hà trang thì sao? Cô ấy là bạn tốt của cô, nếu như cô ấy biết cô cũng thích anh Tùng Quân thì sao. Giả dụ, anh Tùng Quân cũng thích cô, cô có nên tiếp nhận anh ấy hay không? Nếu cô tiếp nhận, vậy thì Hà Trang có giận cô không? Còn nếu cô không tiếp nhận thì anh Tùng Quân sẽ thế nào.
Còn nếu như người anh Tùng Quân thích là Hà Trang chứ không phải là cô thì thế nào. Có lẽ cô sẽ rất buồn. Nếu nhìn thấy hai người ấy đi cùng nhau mỗi ngày, cô làm sao đối diện với họ mỗi ngày cho được.
Ngọc Loan thở dài . Mong rằng Tùng Quân sẽ không yêu ai trong hai người, cô cũng sẽ tránh anh, như vậy sẽ không còn buồn nữa.
Ngọc Loan tránh gặp mặt Tùng Quân thật, cô cố gắng dồn tâm trí vào học tập, cũng không gặp Vũ Phong nhiều nữa vì hình như bốn người bọn họ thường như hình với bóng, cặp kè bên nhau. Nhưng tin tức về họ, vẫn đập vào tai cô thường xuyên.
Có một hôm, cô và Hà trang cùng ôm tập đến giảng đường ngồi học, mấy cô bạn đi nghe ca nhạc, là nhóm nhạc của Vũ Phong và Tùng Quân, họ lại ầm ĩ bàn tán sôi nổi vô cùng.
- Trời ơi! Bài “Giấc mộng thoáng qua “ mà anh Tùng Quân hát thật là hay. Còn hay hơn cả ca sĩ hát bài này nữa.
- Tất nhiên rồi. Trời ơi nghe bài này mà tim run lên từng chập, xúc động không ngừng. Ước gì được làm bạn gái anh ấy, nghe anh ấy hát mỗi ngày thì còn gì bằng. Không biết anh ấy có bạn gái hay chưa nữa.
- Nghe nói là chưa thì phải?
- Thật không?
- Ừ, anh Tùng Quân nghiêm túc hơn nhiều so với anh Vũ Phong, nên không có yêu đương ai cả. Nhưng như vậy tui lại thấy anh Vũ Phong nhỉnh hơn anh Tùng Quân, vì anh Vũ Phong rất cởi mở.
Hà trang vốn cũng chẳng buồn tham gia câu chuyện mà chỉ lắng nghe mà thôi, nhưng khi nghe cô bạn nói thế thì cũng lên tiếng.
- Mình thấy anh Tùng Quân mới tốt hơn anh Vũ Phong đó. Vũ Phong là loại đàn ông lăng nhăng, mai cô nay, mốt cô kia, yêu cho đã rồi bỏ, khiến con người ta khổ.Ỷ mình có chút bề ngoài nội trội, rồi gặp ai cũng đá mắt đưa tình hết. Loại người đó càng phải tránh xa, càng xa càng tốt kẻo sau này lại khổ .
Mọi người nghe thấy thế cũng ngẫm nghĩ lại rồi tán thành lời Hà Trang.
Ngọc Loan giờ đã hiểu vì sao Vũ Phong quen nhiều cô gái rồi chia tay như thế nên không còn chán ghét Vũ Phong như trước. Nếu là lúc trước, cô sẽ tán đồng lời nói của hà Trang, nhưng bây giờ cô không muốn hình ảnh Vũ Phong xấu đi trong mắt mọi người nên lên tiếng:
- Không phải là như vậy đâu. Anh Vũ Phong cũng rất tốt mà, tại mọi người chưa hiểu anh ấy thôi.
- Ngọc Loan ơi là Ngọc Loan, chẳng lẽ bạn cũng bị anh ấy mê hoặc rồi hay sao chứ. Ai đã từng than với mình là ghét loại đàn ông lăng nhăng như hắn ta chứ? – Hà Trang kêu lên than vãn.
Ngọc Loan đành im lặng, bởi vì chuyện của vũ Phong, anh không hy vọng có người nào biết được bí mật này, mất công mấy cố gái thích anh đều ăn bận như thế lượn qua lượn lại trước mặt anh thì khổ, cho nên ngay cả Hà Trang cô cũng không nói.
- Từ này về sau, không nên tiếp xúc quá nhiều với anh ta nữa, có biết không? – Hà Trang lo lắng cho Ngọc Loan căn dặn.
Dù sao thì cô cũng muốn tránh mặt Tùng Quân nên cũng không thể gặp vũ Phong được, Ngọc Loan bèn gật đầu nhận lời Hà Trang.
- Pé Heo….em đang ở đâu vậy hả? – Tiếng Vũ Phong than vãn gọi điện vì mãi vẫn không tìm được cô.
- Em đang ở thư viện – Ngọc Loan thì thầm trả lời điện thoại của Vũ Phong khi Hà trang đang ngồi bên cạnh, cô không muốn Hà trang cằn nhằn cô mãi như mấy bà già phiền phức.
- Em là mọt sách sao, học cả ngày rồi mà giờ còn ngồi học nữa. Xả hơi tí đi, anh , Tùng Quân, hải Đăng và Thanh Tùng đã chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ, đang chờ em đến đó – Vũ Phong bèn thúc giục.
- Sao lại chờ em làm gì? Mọi người cứ ăn uống vui vẻ đi – Ngọc Loan nhăn nhó đáp.
- Em không biết à, em chính là thành viên thứ 5 của tụi anh, biết bao nhiêu cô gái muốn vị trí này mà không được đó. Nếu không tin, em cứ dán giấy bán vị trí này lại xem, bảo đảm kiếm được khối tiền đó.
Ngọc Loan phì cười khi nghe Vũ Phong pha trò như thế, cô khẽ liếc Hà Trang rồi nói:
- Em đang học bài cùng Hà Trang nên không thể bỏ đi được.
- Bảo Hà Trang cùng đi luôn đi. Càng đông càng vui mà . Mau đến đi, hôm nay Tùng Quân hát thử bài mới đó.
- Nhưng mà….- Ngọc Loan liếc mắt nhìn Hà Trang lần nữa. Cô thấy Hà trang đã gấp sách lại thu dọn sạch sẽ rồi bảo:
- Đi thôi, chúng ta đi tham dự nào. Học nhiều quá cũng mệt mỏi, xã hơi một chút cũng tốt .
Ngọc Loan còn đang ngạc nhiên thì Hà trang đã đứng dậy lôi cô đứng lên rồi nói:
- Mau lên, đừng để các anh ấy chờ.
Ngọc Loan chẳng biết phải nói thế nào nữa với Hà Trang, cô lắc đầu thở dài rồi thu dọn đi theo.
“Có lẽ ta gặp và yêu nhau quá vội.
Cùng từng mong ước được nắm tay nhau đi hết cuộc đời.
Trao cho em trái tim chân thật nhất
Chỉ tiếc rằng em đã chọn rời xa.
Chọn lựa giấc mơ em ấp ủ
Rồi bỏ thiên đường của đôi ta.
Dù chúng ta chia tay nhau
Anh vẫn không thể quên em
Trên đời có mấy ai đạt dược tình yêu đích thực
Anh hy vọng mình có thể quên đi những điều tốt đẹp về em.
Bởi vì lới hứa của chúng ta đã tan thành tro bụi
Trái tim anh đã tan vỡ.
Không biết ngày mai có thể yêu thêm được nữa không?
Gió đã thổi khô từng dòng nước mắt.
Dù giấc mơ có ngắn ngủi nhưng tình yêu anh dành cho em là mãi mãi
Không bao giờ thay đổi.
Anh sẽ buông tay để em ra đi
Cầu mong cho ước mơ của em đừng như cánh hoa
Tàn lụi theo thời gian.
Hãy để tình yêu chân thật đưa anh ra đi.
Tạm biệt em!
Người anh yêu nhất.
Nhờ gió gửi tình yêu đến em.
Bởi yêu thương là vô hạn.”
- Hay quá – Ngọc Loan tròn reo lên, thật không ngờ bài hát lại cảm động đến như thế, mắt cô đỏ lên vì xúc động trước giọng hát cùng lời ca của bài “ Không thể lãng quên”
- Đúng là hay thật. Anh Tùng Quân không đi làm ca sĩ thật là tiếc – Hà Trang cảm thán reo lên – Người nào viết ra bài hát này chắc chắn là người rất chung tình.
- Cám ơn em, nhưng anh sợ rằng mình làm em thất vọng rồi – Vũ Phong nói giọng giễu cợt, bởi vì Hà trang luôn đối nghịch với anh, thường mắng anh là đồ lăng nhăng.
Hà Trang không ngờ người viết ra bài hát này lại là Vũ Phong, cô ghá miệng xong rồi khép lại quay mặt đi.
Mọi người nhanh chóng nhập tiệc đầy vui vẻ, lúc Ngọc Loan đang đi lấy nước thì gặp Tùng Quân. Tùng Quân nhìn cô cười rồi nói:
- Lần trước em nói là thích đi xem phim Tiếng Chuông đồng. Hôm nay anh thấy rạp đang chiếu lại bộ phim đó, anh đã mua vé rồi , có muốn đi xem cùng anh không? Là suất 5 giờ tối ngày mai
- Thật ạ – Ngọc Loan tròn xoe mắt nhìn Tùng Quân cười rạng rỡ, cô vẫn thích xem bộ phim kinh điển này bèn nhanh chóng nhận lời – Vậy chiều mai em với anh gặp nhau ở rạp chiếu phim nha.
NHưng khi ra về, hà Trang đã nắm lấy tay Ngọc Loan nhìn cô với ánh mắt khẩn cầu nói:
- Mình xin Loan hãy giúp mình đi có được không?
- Có chuyện gì – Ngọc Loan ngạc nhiên hỏi.
- Loan biết mình thích anh Quân mà đúng không?
- Uhm…- Cô lưỡng lự gật đầu.
- Thật hiếm có dịp gặp anh ấy. Ngày mai hai người gặp nhau ở rạp chiếu phim mà đúng không? Cho mình đi theo với.
- Chỉ là xem phim thôi mà, Trang đi cũng được, đâu có sao.
- Nhưng mà mình muốn ở riêng với anh Tùng Quân – Hà trang nhấn mạnh lời nói của mình, đây mới là mục đích của cô.
Ngọc Loan đứng nhìn Hà Trang sửa soạn rối rít cả lên mà hoa cả mắt. Hà Trang cứ thử tới thử lui tất cả những bộ váy đẹp của mình nhưng vẫn không vừa lòng. Từng bộ quần áo bị quăng bừa bãi xuống đất một cách không thương tiếc, rồi nhắn nhúm méo mó cả lên. Ngọc Loan nhìn theo không khỏi âm thầm nuốt nước bọt. Lựa mãi không được. Hà Trang chán nản quăng quần áo sang một bên rồi ngã nhào ra giường thở dài chán nản.
- Tại sao tìm tới tìm lui mình chẳng thấy có bộ váy nào của mình ra hồn hết trơn vậy chứ. Đúng là ….biết thế mình không dọn ra ngoài ở làm gì, bao nhiêu thứ phải chi tiền, khiến mình chẳng còn tiền mua quần áo mới nữa. Quần áo của mình cũ hết cả rồi. Bây giờ làm sao đi gặp anh Tùng Quân đây, mãi mới có cơ hội ở riêng với anh ấy. Chán quá đi mất.
- Vậy thì đi mua bộ quần áo mới là được rồi – Ngọc Loan thấy thế thì bảo.
Hà Trang liền lườm Ngọc Loan một cái, rồi chán nản than:
- Ước gì mình được như Loan, vậy thì không cần phải lo lắng chuyện tiền bạc khi mua sắm rồi.
Ngọc Loan nghe Hà trang nói thế thì có chút bối rối lẫn áy náy vô cùng. Nhà Hà Trang tuy nói là khá giả, nhưng ba cô ấy cũng chỉ là trưởng phòng của một công ty mà thôi, còn mẹ cô ấy là một tiểu thương buôn bán vải vóc. Nhà có của ăn của để, nhưng Hà trang còn có một em trai, từ nhỏ được ba mẹ cưng chiều, gia tài sau này Hà Trang cũng chỉ được một số ít rồi theo chồng mà thôi.
Ở nhà em trai nghịch phá mà ba mẹ cứ nhắm mắt làm ngơ khiến Hà Trang phát bực, nên vừa lên đại học đã nhất quyết dọn ra ở riêng bên ngoài, không cần ngày ngày bực tức vì thằng em trai nữa. Nhưng ra ngoài nhiều vấn đề cần phải chi, mà tiền ba mẹ cho cô cũng có giới hạn. Vì vậy, Hà Trang cũng không thể mua sắm quần áo tùy ý như trước nữa.
Ngọc Loan thì may mắn hơn, ba cô chẳng những là ông chủ lớn, lại chỉ có mình cô là con, bao nhiêu thứ đều để cho cô. Ngọc Loan không cần vất vả suy nghĩ lo toan mọi chuyện. Tuy cô không thuộc loại tiểu thư ăn xài phung phí, nhưng cô cũng là con gái cho nên vấn đề quần áo thời trang, cũng không thoát khỏi sự quyến rũ của nó.
Ngọc Loan thấy câu nói của mình có chút làm tổn thương Hà Trang , cho nên muốn chuộc tội liền đề nghị:
- Hay là đến nhà mình lựa một bộ thử xem có hợp không?
Hà Trang vừa nghe xong thì mắt mở to nhìn Ngọc Loan mừng rỡ hỏi:
- Được sao?
- Tất nhiên là được rồi, có gì mà không được chứ – Ngọc Loan gật đầu vui vẻ đáp.
- Cám ơn Loan rất nhiều, mình biết Loan luôn tốt với mình mà – Ha Trang nhổm người ngồi dậy ôm chầm lấy Ngọc Loan reo lên.
- Đi thôi. Còn chọn kiểu tóc phù hợp nữa, sẽ mất nhiều thời gian lắm – Ngọc Loan đẩy Hà Trang ra rồi giục.
- Ừ – Hà trang đứng dậy ngay lập tức kéo tay Ngọc Loan ra khỏi phòng trọ của mình.
Cả hai nhanh chóng có mặt ở nhà Ngọc Loan.
Rất nhiều lần Hà Trang đã đến đây, nhưng không lần nào cô có thể kìm nén được tiếng reo trong lòng mình. Mặc dù vậy, Hà trang vẫn cố gằn lòng, không dám thể hiện sự ganh tỵ ra trước mặt với Ngọc Loan.
Nhà Hà Trang chỉ bằng 1 phần tư nhà của Ngọc Loan, mặt dù nhà cô vẫn là nhà lầu ba tầng đầy sang trọng, nhưng so với nhà Ngọc Loan thì đúng là quá thua xa. Từng món đồ trang trí đều khá đắt tiền, nếu tùy tiện chôm một món đem bán, có lẻ cô có thể dùng được mấy tháng.
Phòng của Ngọc Loan thì không cần nói luôn, Hà trang vẫn thường xem phim Hàn Quốc, phòng của các cô diễn viên đóng vai tiểu thư vô cùng lộng lẫy, còn hơn phòng của một cô công chúa ngày xưa. Nhìn lại phòng của Ngọc Loan, cũng không k1m là bao nhiêu cả.
Quần áo thì càng không cần bàn, tùy tiện cầm một cái váy cũng không dám làm nó xước chỉ.
- Nào tìm đi, thử xem có bộ nào mà Trang thích thì lấy xuống.
Hà trang được lời, lập tức đi thử quần áo ngay, cô chọn lựa rất nhiều vộ, thử tới thử lui rất nhiều lần. Ngọc Loan cũng chân thành góp ý cho Hà Trang, cô còn nói rõ, nếu Hà Trang thích thì xem như cô tặng cô ấy. Bởi vì cô cũng ngại một điều, nếu lỡ nhất thời cô sơ ý mặc trúng chiếc váy này mà bị người khác nhận ra thì thật là khó ăn nói.
Hà Trang chọn lựa mãi cuối cùng quyết định chọn chiếc váy màu rêu có cổ xẻ, vừa tôn lên nước da trắng của cô, vừa để lộ cái cổ thon cao đầy gợi cả, của cô. Cô đứng trước gương xoay qua xoay lại ngắm mình rất lâu, cảm thấy chiếc váy rất hợp với mình, nhưng vẫn có chút gì đó không hài lòng. CÔ đưa tay sờ sợ dây truyền nhỏ trên cổ mình bảo.
- Không hợp chút nào hết.
Cô bèn thử tháo ra, nhưng có chút hơi trơ chọi, càng không thích hợp hơn.
Ngọc Loan cũng thấy thế, bèn đi đến kéo bàn trang điểm của mình ra, chọn một sợi dây truyền đưa cho Hà trang bảo:
- Đeo cái này thử xem.
Hà trang liền nhận lấy rồi đeo vào, quả nhiên là rất hợp.
- Cám ơn Loan rất nhiều, mình sẽ giữ gìn thật kỹ, sau đó trả cho Loan.
- Không có chi mà – Ngoc Loan cười đáp.
Ngày hẹn mặt, Tùng Quân đã đứng ở cửa rạp, tay cầm nước ngọt và bắp rang chờ sẵn trước cửa. Anh ăn bận rất đơn giản, một chiếc áo thun trắng khoát ngoài một chiếc sơ mi kẻ sọc, chiếc quần jean bụi, gương mặt trắng sáng đầy khôi ngô khiến mấy cô gái đi gần đó đều quay đầu lại nhìn.
Ngọc Loan và hà Trang cùng khoát tay nhau đi vào bên trong rất vui vẻ. Hà Trang hôm nay trưng diện quả thật nổi bật vô cùng. Vốn dĩ Hà trang xinh đẹp, nay lại ăn diện và trang điểm, càng đẹp gấp bội phần. Ngọc loan chỉ mặc một chiếc áo thun đơn giản cùng quần bò, buộc tốc đuôi gà bình thường, trong cô nhẹ nhàng thanh lịch.
Tùng Quân vừa thấy cô thì đứng thẳng người bước tới nhưng rồi khựng lại khi phát hiện có Hà trang đi cùng. Có chút thất vọng, nhưng cuối cùng anh vẫn lên tiếng cười chào:
- Em cũng đi cùng sao .
- Hà Trang bảo cô ấy cũng thích phim này, nên muốn đi xem cùng – Ngọc Loan ngượng ngạo giải thích.
- Uhm…để anh đi mua vé – Tùng Quân gật đầu rồi bảo.
Sau đó anh đưa nước ngọt và bắp rang cho Hà trang và Ngọc Loan cầm, rồi xoay người đi mua vé. Hà Trang liền huých tay vào người Ngọc Loan, sau đó nháy mắt ra hiệu. Ngọc Loan đành giả vờ nhăn mặt gọi khẽ:
- Anh Tùng Quân!
Tùng Quân nghe gọi thì quay đầu nhìn lại:
- Em thấy có chút khó chịu – Ngọc Loan giả vờ đau bảo – Chắc là lúc nãy ăn trúng đồ không tốt rồi.
- Vậy sao? – Tùng Quân lo lắng nói – Vậy để anh đưa em đến bệnh viện.
- Không cần đâu – Ngọc Loan khoát tay – Em về nhà nằm một chút là được rồi. Anh và Hà trang cứ đi xem phim đi, vé đã mua rồi, nếu bỏ thì uổng lắm.
- Nhưng mà còn Loan thì sao – Hà trang cũng vờ kêu lên – Tụi này không thể bỏ Loan một mình được.
- Mình không sao, mình đi ra đón taxi là được rồi – Ngọc Loan giả vờ ôm bụng nhăn mặt nói – Hai người đừng vì mình mà không đi xem phim, mình sẽ thấy có lỗi lắm. Cứ đi xem đi.
- Vậy để anh đưa em ra xe – Tùng Quân bèn nói.
Ngọc Loan thấy không nên từ chối ý tốt của Tùng Quân bèn gật đầu.
Ngồi trên xe ta xi, Ngọc Loan bèn nói:
- Được rồi, hai người mau vào đi kẻo trễ, em về đến nhà là không sao nữa đâu.
- Thôi vậy tụi anh vào trước – Tùng Quân có vẻ miễn cưỡng đáp.
Ngọc Loan gật đầu rồi nhìn theo bóng hai người họ bước vào bên trong mà lòng thấy buồn vô cùng.
Thời gian như dài thêm rất nhiều khi con người ta chờ đợi, càng mong chờ thời gian đến thì nó càng trêu ngươi người bước từng bước chậm chạp. Ngọc Loan muốn quên đi, nhưng cô không tài nào thôi nghĩ đến hai người bọn họ, giờ đây họ xem phim có vui không?
Ngọc Loan thở dài, cô khép cuốn sách đang đọc dở dang lại, dù có đọc tiếp thì chúng cũng chẳng chui vào đầu cô . Nhìn đồng hồ vẫn còn sớm, Ngọc Loan đi xem phim một chút rồi đi ngủ, thì Hà Trang nhắn tin cho cô: “ Giúp mình với, tới nhà mình dọn dẹp một chút dùm mình. Mình sẽ mời anh Tùng Quân vào nhà ngồi chơi một chút”
Ngọc Loan nhìn tin nhắn ngây người một chút cũng khẽ khàng nhắn lại:” Yên tâm”
Cô gấp điện thoại lại, sau đó xách túi ra ngoài, cô vừa xuống lầu thì chạm mặt ba mình. Thấy con gái đeo túi xách đi xuống, ông Hoàng Lâm ( do mình nhớ lộn tên đặt ba Ngọc Loan, nên viết nhiều tên, tên này là chính thức nha mọi người ) khẽ liếc nhìn đồng hồ , mới hơn 7 giờ tối, ông mới lên tiếng hỏi Ngọc Loan:
- Trời tối rồi, con định đi mua gì sao?
- Con đến phòng trọ Hà Trang mượn cuốn tập ạ – Ngọc Loan đành nói dối.
- Không để mai được à, bây giờ trời tối rồi – Ông Hoàng Lâm cau mày hỏi.
- Mai lớp con phải thảo luận rồi ba – Ngọc Loan biết ba cô lo lắng cho cô khi đi tối dễ xảy ra tai nạn cho nên mới lo lắng hỏi như thế , bèn nói – Ba yên tâm đi. Con sẽ chạy thật chậm, sẽ không để xảy ra chuyện gì đâu.
- Để ba bảo tài xế lái xe đưa con đi – Ông Hoàng Lâm bèn lên tiếng bảo.
- Vậy để anh ấy đưa con đến đó, sau khi làm bài xong, con tự đón taxi về – Ngọc Loan không muốn ba lo lắng nên đành nhượng bộ.
- Nếu thấy tối quá thì ngủ lại nhà Hà trang đi. Sáng mai hãy về – Ba cô vẫn không thôi lo lắng căn dặn thêm.
- Con biết rồi ba – Ngọc Loan ngoan ngoãn gật đầu rồi chào tạm biệt ba mình, cô đi nhanh ra ngoài cửa trước khi ba cô kịp đổi ý.
Ông Hoàng Lâm cũng đã gọi điện thoại bảo người tài xế đang ở nhà dưới chuẩn bị xe đưa cô đi. Còn căn dặn cẩn thận rồi mới để họ đi.
Ngọc Loan đến nhà Hà Trang, dùng chìa khóa dự phòng mà Hà Trang đưa cho cô giữ giúp để mở cửa. Hà trang vốn tính cẩu thả, nhiều lần quăng mất chìa khóa nhà, hay để quên trong nhà, cuối cùng chẳng thể nào vào nhà, phải gọi thở đến mở cửa. Cuối cùng bèn nhờ cô giữ giúp, cứ để lạc mất chìa khóa thì gọi điện cho cô đem đến giúp. Đôi khi Ngọc Loan cũng chán nản với cái tính này của Hà Trang, nhưng cô cứ nghĩ đến việc, nếu Hà Trang không hiến máu cứu cô, nói không chừng, cô đã chết từ lâu rồi. Ơn nghĩa này, cô chẳng bao giờ quên.
Ngọc Loan cũng giúp Hà Trang thu dọn lại một tí, cũng may hôm qua thử đồ, cô tiện tay gấp gọn lại số báo chí Hà Trang xem rồi quăng bừa bãi. Quần áo cũng tiện tay quăng bỏ vào máy giặc dùm cô ấy. Cho nên bây giờ cũng không cần dọn dẹp gì nhiều cho lắm.
Hà Trang không có thói quen nấu ăn, cô đoán hai người họ sẽ ăn ở bên ngoài rồi mới đi về. Ngọc Loan giúp Hà trang đun một phích nước nóng, đi đêm về trời lạnh, uống nước lọc sẽ không tốt, nấu ít nước nóng uống ấm sẽ tốt hơn.
“ Mình và anh Tùng Quân đang trên đường về nhà, Loan mau về đi “ – Tin nhắn của Hà trang báo đến khi cô đã xong xuôi hết mọi chuyện.
“ Mình cũng dọn xong rồi. Mình về trước đây “ – Cô cũng nhắn tin lại.
Nhìn lại căn nhà trọ lần nữa, thấy mọi thứ đã đâu ra đó, Ngọc Loan khóa cửa đi ra về.
Cô đứng ở một góc đường lạnh lẽo, co ro người vì lạnh chờ taxi đến. Ánh đèn nhiều màu sắc chập chờn trước mặt khiến cô buồn bã hơn. Cô cứ như bà mai cho Hà Trang và Tùng Quân gặp nhau. Chỉ tiếc là cô lại là một bà mai yêu đơn phương.
Từ xa xa một chiếc taxi chờ tới rồi ghé sát lòng đường phía cô, Ngọc Loan nghĩ xe đến đón mình, liền bước tới nào ngờ từ trong xe hai bóng hình bước xuống xe khiến cô khựng lại. Nhận ra đó là Tùng Quân và Hà Trang. Hà Trang vốn muốn để Tùng Quân đưa mình về nhà để có thêm thời gian bên nhau, cho nên không đi xe tới.
Ngọc Loan bèn núp vào một thân cây gần đó, cô lẳng lặng đứng nhìn hai người bọn họ chào tạm biệt nhau.
Cô không nghe rõ hai người họ nói gì với nhau, cô chỉ thấy Hà Trang có chút buồn, ánh mắt nhìn Tùng Quân chầm chầm. Sau đó cô thấy Tùng Quân khẽ ôm Hà trang một cái rồi buông ra nhanh chóng. Hà Trang lập tức tươi cười, sau đó hôn một
cái lên mà Tùng Quân rồi bỏ chạy vào trong nhà.
Tùng Quân nhìn theo Hà Trang chạy vào nhà, thở dài lắc đầu chui vào taxi ra về.
Ngọc Loan ngồi phịch xuống đất, lòng buồn vô cùng.
Không ngờ mới đó mà họ đã tiến đến bước này rồi, xem ra người anh Tùng Quân thích là Hà Trang, cô chẳng có lấy cơ hội nào nữa rồi.
Ngọc Loan khẽ cười tự an ủi mình, hóa ra yêu đơn phương lại buồn như thế.
Cô về nhà với gương mặt ủ dột, ông Hoàng Lâm nhìn thấy thì lo lắng hỏi:
- Đến nhà Hà trang, có chuyện gì à.
- Dạ không. Hôm nay trời hơi lạnh, lại mệt quá nên mặt con mới ủ dột thế đó ạ – Ngọc Loan xoa xoa hai gò má đang lạnh của mình cười cười đáp.
- Mau vào phòng nằm nghỉ đi, ba bảo chị bếp làm cho con ly trà nóng uống vào cho ấm.
- Con cám ơn ba – Ngọc loan nói xong thì chạy về phòng.
Lát sau, chị bếp đem lên cho cô một ly trà đường ấm, Ngọc Loan uống một hơi hết cạn rồi để chị bếp đem xuống lầu.
- Nói với ba là em không sao rồi. Bây giờ em ngủ đây.
Tuy nói là ngủ, nhưng dưới ánh đèn mờ, máy điều hòa nhiệt độ khiến căn phòng ấm hơn vẫn không làm Ngọc Loan ngủ được. Cô cứ trăn trở qua lại mãi vẫn không thể nào ngủ được, lòng cứ mãi nghĩ đến Hà Trang và Tùng Quân. Cuối cùng không hiểu vì sao, cô lại nghĩ đến Vũ Phong, muốn chi sẽ cùng anh nỗi buồn này. Ngọc Loan lấy điện thoại của mình nhắn tin cho Vũ Phong:
“ Anh…em thất tình rồi”
Bấm nút gửi đi, Ngọc Loan bỗng thấy mình đang làm một chuyện điên rồ vô cùng. Chuyện cô thất tình có liên quan gì đến anh cơ chứ, vì sao lại nhắn tin cho anh. Vũ Phong còn bận bịu với biết bao cô nàng váy trắng tóc đen dài, hơi đâu mà lo lắng cho cô. Nhưng nói thật, ngoài Vũ Phong và Hà trang ra, Ngọc Loan không còn người bạn thân nào hết. Người thì mất liên lạc, người thì lợi dụng, cho nên cô chẳng hứng thú chơi với ai nữa.
Mà vì sao cô lại muốn tâm sự chuyện tất tình của mình với một tên con trai kia chứ. Ngọc Loan thấy mình bỗng kì quặc vô cùng. Chắc là từ hồi chơi chung với Vũ Phong, bị anh lay nhiễm cũng nên
Không thể ngủ được, Ngọc Loan đành mở máy tình chơi game, cô đánh đánh giết giết quái vật cho đã tay, trút hết nỗi buồn trong lòng ra. Vậy mà lại nhận được điện thoại của Hà Trang, cô ấy tíu tít kể cô nghe về buổi hẹn hò hôm nay.
Ngọc Loan im lặng nghe Hà trang kể, lòng cô như trĩu nặng. Lặng lẽ cúp máy, cô ngã phịch xuống giường, nỗi buồn từng chút từng chút xâm chiếm tâm hồn cô.
Ngọc Loan nằm co quắp trên giường, cô quyết định đi ngủ. Hy vọng ngày mai thức giấc, cô sẽ không còn nhớ lại nỗi buồn ngày hôm nay. Quên đi mối tình đầu vừa hé mở để chìm vào một lãng quên.
Ngày mai thức dậy cô sẽ mĩm cười và chúc phúc cho Hà trang và Tùng Quân, hy vọng hai người đó sẽ được hạnh phúc mãi bên nhau.
Đúng vào lúc Ngọc Loan quyết định chìm vào giấc ngủ thì chuông điện thoại của cô reo lên. Ngọc Loan mở mắt nhìn điện thoại, là Vũ Phong gọi đến. Cô nghĩ anh giờ mới nhìn thấy tin nhắn của cô nên mới gọi điện thoại đến an ủi cô. Ngọc Loan bắt mày định nói với Vũ Phong là mình đã không sao rồi. Anh không cần phải lo lắng cho cô đâu thì đầu dây bên kia điện thoại Vũ Phong đã lên tiếng:
- Mau đi ra ban công nhanh lên.
- Ban công – Ngọc Loan ngạc nhiên ngồi nhỏm dậy.
- Ừ, anh đang đứng ở dưới , ra mau lên – Vũ Phong trong điện thoại thúc giục.
Ngọc Loan liền ngồi dậy xỏ dép vào chân rồi mở cửa ban công phòng mình, rồi đứng sát ra ban công nhìn xuống dưới nhà. Vũ phong đang đứng bên dưới xoa xoa hai tay vì lạnh ngẩng đầu nhìn lên ban công phòng cô, thấy cô lú đầu ra liền quẩy lên ra hiệu chào rồi chỉ tay vào điện thoại. Ngọc Loan liền áp tai vào điện thoại nghe anh nói:
- Mau xuống đây đi. Anh đưa em đến một nơi.
- Bây giờ sao? – Cô hỏi trong điện thoại, nhìn đồng hồ đã 10 giờ tối rồi, sau đó cau mày lắc đầu nói tiếp – Đã trễ rồi , em mà đi sẽ bị la chết.
- Chúng ta lén đi. Nhảy xuống đi, anh đỡ em – Vũ Phong vừa nói vừa đập vào tay mình ra hiệu sẽ đỡ cô mà không để cô bị thương tích nào.
- Em sợ lắm – Ngọc Loan nhìn chiều cao ở ban công phòng mình với mặt đất, tuy cô ở tầng 1 nhưng chưa bao giờ cô dám nhảy xuống như thế.
- Không sao đâu mà. Anh nhất định sẽ không để em té đâu – Vũ Phong trấn an cô.
Ngọc Loan vẫn nhăn mặt lắc đầu. Quả thật không thể vì thất tình mà liều mạng nhảy lầu như thế. Nếu chẳng may chết đi thì không nói, nếu không chết mà chỉ bị thương hay què quặc gì đó thì cuộc đời còn đáng buồn hơn.
- Em có biết lúc em nhắn tin, anh đang ở đâu hay không? Anh đã phải chạy như điên hơn nữa tiếng đồng hồ để đến đây đó. Trời thì lạnh như thế, chẳng lẽ em lại để anh phí hoài công đến đây hay sao – Vũ Phong buồn rầu thất vọng nói.
Ngọc Loan thấy bối rối vô cùng, đúng là anh vì cô mà cất công đến đây, không thể phụ tấm lòng của anh được, cô nhìn ban công và mặt đất lần nữa, cắn chặt môi quyết định liều mạng một phen. Bèn nói vào điện thoại:
- Chờ em một chút, em thay đồ đã.
Nói xong cô quay người vào phòng thay một bộ đồ đơn giản. Quần jean, áo thun hết sức đơn giản, cầm theo áo khoát rồi đi ra ban công khóa cửa lại cẩn thận rồi nhìn Vũ Phong ra hiệu.
Vũ Phong thấy cô đã thay đồ thì mừng rỡ giang hai tay ra xa, chuẩn bị tinh thần thật tốt để đón lấy cô.
Tim Ngọc Loan đập thình thịch, quả thật đây là lần đầu tiên cô làm chuyện mạo hiểm như thế này. Cô quăng đôi giày xuống đất, tạo ra một âm thanh lộp bộp, khiến cô và Vũ Phong giật cả mình, chỉ sợ người bên dưới phòng nghe động mà thức dậy. Cả hai đứng im một lúc, hồi hộp chờ đợi động tĩnh, nhưng chẳng có ánh đèn nào vụt sáng cả.
Vũ Phong ra hiệu cho cô nhảy.
Ngọc Loan cắn môi leo lên ban công, sau đó hít thở sâu lấy can đảm, sau đó thả lỏng toàn thân nhắm mắt nhảy xuống nên dưới.
Vũ Phong đón lấy cô một cách chính xác, ôm chặt lấy cô lại, nhưng vẫn là mất đà và ngã phịch về phía sau kéo theo cả Ngọc loan.
Ngọc loan thấy toàn thân nằm trên người Vũ Phong, vòng tay anh ôm lấy cô thật chặt đúng như lời hứa không để cô bị chút thương tích nào. Tuy nhiên trán cô lại đập vào mũi anh, có chút tê tê. Trái tim đập loạn của cô cũng bình tâm lại, cô từ từ mở mắt ra. Không ngờ gương mặt cô với gương mặt Vũ Phong lại kề sát nhau đến như vậy, cô còn nghe rõ hơi thở về nhịp tim của anh. Trong ánh sáng mờ của điện thoại cô đang cầm trên tay, cô thấy mũi của Vũ Phong có chút đỏ như cà chua thì phì cười vuốt vuốt mũi anh hỏi:
- Có đau không?
- Sao lại không đau, thêm chút nữa là chảy máu rồi – Vũ Phong lườm cô nói.
- Sao em lại không thấy đau nhỉ? – Cô cười cười trêu.
- Để anh dùng trán đập vào xem em có đau không thì biết. Còn ở đó mà trêu anh.
Nói xong, cả hai nhìn nhau bật cười khúc khích. Không biết vì nụ cười của hai người hay là củ nhảy vừa rồi đã tạo ra âm thanh mà ánh đèn ở phòng bật sáng, cả hai hốt hoảng đứng dậy chạy trốn, Ngọc Loan để chân trần chạy rồi nhớ lại bèn kêu khẽ:
- Giày của em.
Vũ Phong lập tức quay lại lấy rồi cả hai lao ra khỏi bên đất vườn nhà cô, chiếc xe Vũ Phong đang dựng ở đó, nhanh chóng lái xe chạy đi. Cũng may xe Vũ Phong thuộc loại xịn nên không tạo ra âm thanh ầm ĩ náo động cả khu này. Cả hai ra đến đường lộ thì phá ra cười thích thú. Ngọc Loan đập vai Vũ Phong nói:
- Đây là lần đầu tiên em nhảy lầu, cùng trốn nhà đi chơi thế này.
- Cái gì cũng phải có lần đầu tiên chứ? Có thú vị không?
- Có, đến giờ tim em vẫn còn đập nè.
- Ôm chặt anh vào – Vũ Phong dặn Ngọc Loan rồi rồ ga thật mạnh, phóng xe lao đi, Vũ Phong đưa cô đi đến một hội chợ đông đúc.
- Vào đây làm gì – Ngọc Loan nhìn thấy trời tối mà mọi người vẫn đông đúc thì e ngại.
- Đương nhiên là đến để chơi rồi. Hôm nay phải chơi thâu đêm suốt sáng mới được – Nói xong Vũ Phong kéo tay Ngọc loan tham gia các trò chơi.
Vũ Phong chơi rất giỏi, hầu như thắng rất nhiều. Ngọc loan rất ít chơi mấy trò này, nên mãi chẳng thắng được chút nào hết, đành đi theo sau anh xách túi lớn túi nhỏ nặng trịch, cô mếu máo nói:
- Này, thôi đi. Anh ăn nhiều như vậy, không khéo mấy người ở đây sẽ đốt phong long chúng ta mất.
- Vậy thì em chơi đi – Vũ Phong đưa thẻ vòng thảy trên tay mình cho cô rồi bảo.
- Thôi, anh chơi đi, em chơi dở lắm.
- Anh dạy em, lại đây.
Ngọc Loan đành bỏ túi đồ qua một bên rồi đến trước quầy cầm cái vòng trên tay Vũ Phong xoay người chuẩn bị thảy. Vũ Phong đột ngột đứng sát sau lưng cô, một tay đặt ở eo cô, một tay nắm lấy cổ tay cô, ở phía sau giảng dạy cô cách thảy vòng cho chuẩn xác.
- Em phải nghiêng người như thế này….- Vũ Phong chỉnh lại tư thể cho Ngọc loan, hơi phả anh phủ đầy sau ngày cô, Ngọc Loan bất giác đỏ mặt, dù cô không có ý gì với anh nhưng mà dù sao cô vẫn là con gái, cũng có chút ngượng ngùng – Sau đó thì ném….
Ngọc Loan làm theo đúng y chang như vậy và cô quăng đúng vào một vòng, cô đờ người há miệng kêu lên rồi vòng tay ôm chầm lấy Vũ Phong nhảy lên vui sướng:
- Em thắng rồi…em thắng rồi.
Nhận được món quà đầu tiên, Ngọc loan vô cùng thích thú. Sau đó cô có hứng chơi nhiều hơn, được Vũ Phong chỉ dạy cách chơi, tuy cô không giỏi như Vũ Phong lần nào cũng lấy được phần thưởng nhưng ít ra cũng thấy thú vị, đến nỗi Vũ Phong nhìn cô cười trêu:
- Là ai bảo nghỉ mà bây giờ chơi hứng thú như vậy chứ.
Cô chỉ biết chun mũi cười trừ mà thôi.
Cuối cùng chiến lợi phẩm nhiều quá, Vũ Phong bèn đưa cô đến một nơi. Đó là một phòng trống, chỉ để vài vật dụng đánh đàn.
- Đây là phòng luyện tập của tụi anh.
- Ồ….- Ngọc Loan ngạc nhiên vô cùng. Cô cứ nghĩ họ là ngẫu hứng mà chơi, không ngờ lại có tập luyện nghiêm túc đến thế.
- Lại đây đi, anh thường đến đây để chút bỏ buồn phiền trong lòng – Vũ Phong chỉ vào bộ trống mình thường chơi nói.
Anh chỉ Ngọc loan cách đánh trống thế nào, hai tay anh nắm lấy hai tay cô bắt đầu gõ nhịp. Ngọc loan có thể cảm nhận được hơi ấm của anh qua lòng bàn tay đang nắm tay cô, qua hơi thở phủ trên đỉnh đầu cô, tim cô bất giác đập loạn cả lên, cô ngơ ngẩng lèn lút nhìn Vũ Phong , nào ngờ bị anh bắt gặp và nháy mắt với cô, cái nháy mắt trêu chọc y như lúc cô đi đến lớp anh bắt gặp anh bị thầy mắng.
Không hiểu vì sao lòng cô thấy khác lạ.
“Có lẽ ta gặp và yêu nhau quá vội.
Cùng từng mong ước được nắm tay nhau đi hết cuộc đời.
Trao cho em trái tim chân thật nhất
Chỉ tiếc rằng em đã chọn rời xa.
Chọn lựa giấc mơ em ấp ủ
Rồi bỏ thiên đường của đôi ta.
Dù chúng ta chia tay nhau
Anh vẫn không thể quên em
Trên đời có mấy ai đạt dược tình yêu đích thực
Anh hy vọng mình có thể quên đi những điều tốt đẹp về em.
Bởi vì lới hứa của chúng ta đã tan thành tro bụi
Trái tim anh đã tan vỡ.
Không biết ngày mai có thể yêu thêm được nữa không?
Gió đã thổi khô từng dòng nước mắt.
Dù giấc mơ có ngắn ngủi nhưng tình yêu anh dành cho em là mãi mãi
Không bao giờ thay đổi.
Anh sẽ buông tay để em ra đi
Cầu mong cho ước mơ của em đừng như cánh hoa
Tàn lụi theo thời gian.
Hãy để tình yêu chân thật đưa anh ra đi.
Tạm biệt em!
Người anh yêu nhất.
Nhờ gió gửi tình yêu đến em.
Bởi yêu thương là vô hạn.”
Cả một đêm dài, Vũ Phong đệm đàn hát cho Ngọc Loan nghe, giọng Vũ Phong tuy không được trầm như Tùng Quân, nhưng với bài hát có âm điệu nhẹ nhàng như bài :”Không thể lãng quên” qua giọng hát thanh cao, có hồn của Vũ Phong lại mang một âm hưởng rất riêng. Giống như một phong cách khác, tạo cảm giác mới lạ, hay hơn cả khi Tùng Quân hát.
Ngọc Loan thấy mỗi khi Vũ Phong chìm vào từng giai điệu của bài hát, con người anh cũng trở nên khác lạ. Không còn là một Vũ Phong tinh nghịch nữa, mà trở nên trầm lắng hơn, dịu dàng hơn, giống như một làn gió nhẹ du dương cuốn tâm trí người khác theo phong cách của mình.
Ngọc Loan không ngừng vỗ tay khi Vũ Phong kết thúc một bài hát. Trong căn phòng chỉ có cô và anh, cô giống như thính giả trung thành duy nhất của anh, dù tất cả mọi người đều ra về, cô vẫn ở lại chiêm ngưỡng giọng ca của anh.
Vũ Phong kết thúc bài “ Không thể lãng quên” thì cũng mệt không còn sức để hát nữa, anh đi xuống chỗ Ngọc Loan ngồi, đón lấy chai nước từ tay của cô. Uống một hơi rồi hóm hỉnh cầm chai nước giả như micro hỏi cô:
- Vị tiểu thư này, xin hỏi nỗi buồn của cô đã giảm bao nhiêu phần trăm rồi?
Ngọc Loan bật cười sau đó ngẩng đầu qua lại ra chiều suy nghĩ mới nói:
- Để xem…..chắc là giảm được 20% rồi.
- Mới 20% thôi sao – Vũ Phong chớp chớp mắt nhìn Ngọc loan.
- Đương nhiên rồi – Ngọc Loan bĩu môi đáp – Anh phải biết, vết thương khó lành nhất của con người chính là thất tình đó.
Vũ Phong liền đưa tay cốc đầu cô rồi nói:
- Chỉ là chút cảm nắng trẻ con mà thôi. Trẻ con như em cần phải thêm mấy năm nữa mới biết thế nào là yêu. Cho nên bây giờ đừng có tỏ vẻ ta đây là người thất tình.
Ngọc loan vừa xoa đầu của mình vừa phụng phịu lườm Vũ Phong một cái nói:
- Có kẻ an ủi người thất tình như anh à.
Vũ Phong cười khích khích rồi nắm tay cô kéo cô đứng lên nhìn đồng hồ rồi giục:
- Đi thôi.
- Đi đâu – Ngọc Loan ngơ ngác hỏi lại.
- Chuẩn bị đón mặt trời mọc.
Cái gọi là chuẩn bị của Vũ Phong quả thật là một sự chuẩn bị tuyệt vời vô cùng. Cả hai cùng chùm chung một cái chăn, ngồi bên một ánh lửa nhỏ cháy bập bùng giữa những cơn gió biển lạnh lùng thổi. Trong đám củi đang cháy kia được lùi hai củ khoai to tròn, mùi khoai nướng thơm lừng giữa muôn trùng gió biển. Sóng biển dạt dào thổi lại giống như một điệu nhạc.
Cả hai ngồi bên nhau vừa ăn khoai lang nướng vừa kể lại chuyện lúc nhỏ cho nhau nghe. Cho đến khi ánh mặt trời mọc.
- Đẹp quá….
Lần đầu tiên Ngọc Loan được chứng kiến cảnh mặt trời mọc đẹp như thế, sắc màu vàng lóe sáng rất đẹp, hòa vào ánh sáng xanh của biển, tạo nên một khung cảnh chỉ cần gặp một lần là mãi mãi không bao giờ quên được. Cô không khỏi đứng lên bật thốt ra lời khen ngợi.
- Ngọc Loan là một con heo ngốc… – Vũ Phong liền đứng dậy chấp tay lên miệng tạo loa hét lên.
Ngọc Loan quay đầu định đánh cho Vũ Phong một trận, nhưng Vũ Phong lại cười nói tiếp:
-…..một con heo ngốc dễ thương. Ai gặp cũng phải yêu….nhưng với điều kiện phải đối xử tốt với người đang đứng bên cạnh, phải nghe lời, không được phản đối.
Ngọc Loan vừa thấy có lỗi vì nghĩ xấu Vũ Phong thì tức giận hét lên:
- Anh đừng có mong. Nếu anh dám ức hiếp sai bảo em như nô tì, em nhất định sẽ nguyền rủa anh tuyệt tự tuyệt tôn cho xem.
- Nè! Em cũng đọc ác quá đi mất, nguyền rũa cái gì không nguyền rủa, lại nguyền rủa cái này. Vậy mà trước giờ cứ nghĩ em hiền lành lắm, hóa ra là em đang lừa tình à.
- Giờ anh mới biết hay sao. Em vốn là chằn tinh chuyên ăn thịt người đó. Biến thành cô gái đẹp để quyến rũ đàn ông rồi ăn thịt họ.
- Ồ, thế thì em thử quyến rũ anh đi – Vũ Phong le lưỡi trêu.
- Đối với anh thì cứ moi tim móc mắt ra mà ăn, cần gì quyến rũ chứ. Mau lại đây cho em ăn thịt.
- Anh đâu có dại. Mau lại đây mà bắt anh này.
Nói xong Vũ Phong liền bỏ chạy, Ngọc Loan lập tức đuổi theo. Cả hai cùng vui đùa ngoài biển, tiếng cười hòa trong gió sớm bay đi.
- Này, hôm nay em phải mời anh ăn sáng đó. Phải là một bữa thật thịnh soạn mới được. Anh đã bỏ cả đêm để chữa căn bệnh thất tình của em, mau trả công cho anh – Cả hai thong thả bước đi cùng nhau tìm một nơi để ăn sáng sau một đêm dài thức trắng.
- Còn lâu. Anh chỉ mới chữa được có 30% mà thôi. Khi nào chữa hết mới được tính công – Ngọc Loan cong môi đáp.
- Được .Vậy để anh tiếp tục chữa trị cho em sau đó mới lấy công một thể – Vũ Phong gật đầu đứng lại rồi đáp.
Sau đó anh quay đầu nhìn tới nhìn lui cuối cùng tìm ra được một căn nhà hợp ý bèn kéo Ngọc Loan đi lại, rồi bảo cô:
- Giúp anh nhấn chuông gọi cửa nhà.
Ngọc loan không nghi ngờ gì hết, chỉ hỏi:
- Nhà người quen à.
- Ừ.
Ngọc Loan bèn bấm chuông cửa rồi quay đầu nhìn Vũ Phong, anh đnag đứng xa cô mấy bước nói:
- Em phải nhấn chuông nhiều lần, người trong nhà mới nghe thấy.
Ngọc Loan lại nhấn nhiều lần. Khi nghe cửa trong nhà mở cái cạch Vũ Phong mới kêu nhỏ với cô là:
- Chạy mau, anh không quen với nhà họ đâu.
- Hả – Ngọc Loan hoảng hốt nói, sau đó thấy Vũ Phong bỏ chạy, người trong nhà cũng đang lục tục mở cửa cổng thì hoảng sợ bỏ chạy theo.
Cho đến khi cả hai núp vào một góc khuất thì mới dám đứng lại thở. Ngọc Loan quay sang Vũ phong mắng:
- Tất cả đều tại anh hết.
Nhưng sau đó cả hai cùng phá ra cười.
- Rất thú vị đúng không, có chút kích thích, hồi nhỏ hay chơi trò này lắm.
- Ừ, đúng là kích thích thật, em sợ gần chết, lỡ người ta bắt được, mắng thảm thương cho xem.
- Thử thêm chút nữa đi – Vũ Phong cười gian nhìn Ngọc Loan đề nghị.
Ngọc Loan cuối cùng cũng mệt nhoài ngồi ở sau lưng Vũ Phong, cô dựa vào lưng Vũ Phong nhắm mắt , tay ôm chàng lấy lưng cậu, gió thổi bên tai lạnh lẽo nhưng lưng Vũ Phong lại ấm áp vô cùng. Ngọc Loan thấy bình yên vô cùng, cô khẽ khàng nói trong giấc ngủ:
- Vũ Phong! Cám ơn anh
Vừa hết tiết học thì Hà Trang đã kéo Ngọc Loan đi vào trong toalet để thay đồ và trang điểm thêm một tí.
- Hôm nay mình rủ anh Tùng Quân cùng đi mua sách , Loan có muốn đi không, anh Tùng Quân cũng bảo mình rũ Loan đi cùng? Nếu không được thì mình mua giùm luôn cho – Hà Trang chẳng để Ngọc Loan kịp trả lời đã đưa ra lời đề nghị.
- Không cần đâu, hai người cứ đi chơi vui vẻ đi – Ngọc Loan mĩm cười từ chối – Mình có hẹn với anh Vũ Phong rồi.
- Vậy sao? Mình thấy Loan và anh Phong cũng rất hợp nhau, hai người mà là một đôi thì rất tuyệt – Hà Trang nghe Ngọc Loan từ chối thì vui tít mắt còn vui vẻ gán ghép cô với Vĩ Phong, mặc dù với loại con trai này cô chẳng thèm đếm xỉa đến.
Ngọc Loan không đáp chỉ cười nhìn Hà Trang sửa soạn quần áo để đi gặp Tùng Quân, giờ đây cô đã có thể bình thản nhìn hai người họ bên nhau rồi.
Cả hai đi xuống dưới tầng trệt đã thấy Tùng Quân đứng đợi bên dưới. Tùng Quân mặc một chiếc áo sơ mi màu xám, đeo kính cận, nhìn anh lúc này rất đạo mão và đẹp trai vô cùng. Hà Trang liền nói nhỏ bên tai Ngọc Loan:
- Thấy mình thế nào?
- Đẹp lắm – Ngọc Loan khẽ đáp.
- Anh…..- Hà Trang liền bước đến bên Tùng Quân réo rắc gọi.
Tùng Quâng ngẩng đầu nhìn hai người đi tới thì khẽ cười chào, anh nhìn Ngọc Loan hỏi:
- Hà Trang nhờ anh chở đi mua sách, em có muốn đi chung hay không? Nhân tiện chúng ta cùng đi ăn luôn.
- Dạ không. Hôm nay em bận rồi – Ngọc Loan lắc đầu đáp.
Tùng Quân có chút thất vọng, anh nhìn cô định lên tiếng hỏi tiếp thì Hà Trang đã nhanh chân chen vào.
- Ngọc Loan đã hẹn với Vũ Phong rồi.
- Vậy sao? – Ánh mắt Tùng Quân thoáng buồn, giọng anh có chút lạc đi hỏi cô – Em và Vũ Phong đang quen nhau à.
- Dạ không – Ngọc Loan vội lắc đầu đáp – Tụi em chỉ là bạn mà thôi.
- Vậy là em không xem anh là bạn rồi – Tùng Quân buông một giọng hờn trách về phía Ngọc Loan khiến cô bối rối vô cùng vội vàng xua tay nói:
- Đâu có, em cũng xem anh là bạn mà.
- Vậy vì sao Vũ Phong hẹn thì em đi gặp còn anh hẹn em thì lúc nào em cũng từ chối hết vậy – Tùng Quân lập tức chất vấn.
Ngọc loan không nghĩ Tùng Quân lại hỏi thẳng vấn đề như vậy, cô khá bối rối đưa mắt nhìn Hà Trang cũng đang cắn môi cau mày khó chịu, Ngọc Loan đành thở dài nhìn Tùng Quân nói:
- Không phải là em tránh anh đâu mà. Chỉ tại anh hẹn lúc em bận thôi. Hay là vầy đi, để bữa nào đó, em hẹn tất cả mọi người, chúng ta cùng tụ tập quậy phá một bữa nha.
Tùng Quân nghe cô phân bày thì khẽ cười gật đầu đồng ý nói:
- Cũng được. Em phải giữ lời đó, anh sẽ chờ.
- Hihi, tất nhiên là em giữ lời mà – Ngọc loan cười vui vẻ đáp rồi giục – Hai người mau đi đi kẻo nắng. Đi vui vẻ nha.
Tùng Quân luyến tiếc nói lời tạm biệt với cô rồi đưa Hà trang đi mua sách. Ngọc loan nhìn theo bóng hai người họ, cô âm thầm cầu chúc cho hai người được hạnh phúc. Trong lòng lúc này lại thấy nhở Vũ Phong vô cùng, nếu như không có Vũ Phong, cô không biết liệu mình có đủ khả năng vui vẻ như bây giờ hay không nữa. Vẫn chưa chính thức nói lời cảm ơn anh gì hết, phải lựa một bữa nào đó cảm ơn anh mới được.
Vừa lúc đó ba cô gọi điện đến cho cô. Ngọc Loan vui vẻ bắt máy:
- Ba, gọi con có gì không ba?
- Không có gì, ba và một vài người bạn đi ăn gần trường con nên gọi con ra chơi với các chú các bác thôi – Ông Hoàng Lâm cười sảng khoái nói.
- Dạ, vậy ba chờ chút, con ra ngay.
Sau khi Ngọc Loan họi địa điểm xong thì chạy xe đến đó, từ nhỏ đi đâu, ba cô cũng dẫn cô theo, nên đối với việc đến gặp các bạn của ba cô đã trở thành quen thuộc không có gì ái ngại cả. Chỉ là lần này Ngọc loan không ngờ lại gặp Vũ Phong ở đây, cả hai gặp nhau khi kẻ mở cửa người bước vào, rồi nhìn nhau cùng kêu lên một lúc:
- Sao anh ở đây?
- Sao em ở đây?
Rồi sau đó cả hai cùng bật cười. Hai ông cha ở đây thì hai đứa con ở đây là điều đương nhiên thôi.
Vũ Phong và Ngọc loan được sắp xếp ngồi kế nhau chẳng biết là tình cờ hay cố ý. Nhưng trong bữa tiệc, hai đứa nhỏ không ngừng trêu nhau:
- Anh thấy là em chỉ nên ăn rau chứ đừng nên ăn thịt – Vũ Phong dùng đũa gấp cho Ngọc Loan một ít cải bỏ vào bát cô.
- Vì sao? – Ngọc Loan bình thường cũng thích ăn rau hơn ăn thịt, nhưng Vũ Phong đột nhiên nói thế chắc chắn là có dụng ý nên cô ngạc nhiên hỏi lại.
- Em xem, trên bàn hầu như là thích heo không hà. Em là bé Heo mà , ăn thịt, lỡ ăn nhầm đồng loại của mình thì thế nào – Vũ Phong nháy mắt cười trêu cô.
Ngọc Loan không ngờ lí do là như thế, mấy chú mấy bác nghe xong thì phá ra cười, khiến cô xấu hổ vô cùng, then quá hóa giận liền cáu Vũ Phong mắng:
- Anh mới là đầu heo đó.
Cả hai cứ cãi tới cãi lui khiến mọi người cười vui vẻ. Ba Vũ Phong và ba Ngọc Loan đều đưa mắt nhìn nhau cười. Trong lòng họ mặc định sẵn một dự định của tương lai.
Tùng Quân đưa Hà trang đi đến nhà sách, anh để Hà Trang tự do chọn sách còn mình đi dạo lòng vòng. Đột nhiên anh thấy một chiếc sợi dây truyền kiểu nữ rất xinh, cảm thấy nó rất hợp với Ngọc Loan, bèn chọn lấy, quyết định mua tặng cô. Nhưng lại sợ cứ thế này mua tặng cô thì thật là đột ngột, cho nên Tùng Quân cũng lựa một chiếc đồng hồ để mua tặng cho Hà Trang. Lúc tính tiền , Tùng Quân giành trả tiền, Hà Trang cho rằng đó là chuyện con trai ga lăng thường làm cho bạn gái nên chỉ đứng sang một bên chờ đợi. Sau khi họ làm một vòng, đi ăn uống rồi Tùng Quân mới chở Hà Trang về nhà. Anh đưa bịch đựng sách vở cho cô , sau đó từ một chiếc bịch khác, anh lôi ra hai hộp quà nhỏ một hồng một xanh rất dẹp có cột nơ cùng màu. Tùng Quân đưa cho Hà trang chiếc hộp màu xanh rồi nói:
- Lúc nãy quay sang quầy trang sức, anh thấy chiếc đồng hồ này rất hợp với em, cho nên mua tặng em.
- Vậy sao – Hà Trang cười rạng rỡ đón lấy món quà trên tay của Tùng Quân – Cám ơn anh rất nhiều.
Không nói không rằng, hà Trang nhóm chân hôn lên má Tùng Quân một cái khiến anh khá bối rối, miễn cưỡng lôi món quà màu hồng trên tay ra nói:
- Giúp anh đưa cái này cho Ngọc Loan có được không?
Hà Trang không ngờ Tùng Quân còn mua quà cho cả Ngọc Loan, trong lòng bỗng bùng lên một điều gì đó. Nhưng không thể từ chối nên đành nhận lời.
Đợi Tùng Quân ra về, Hà Trang lập tức vào nhà mở từng món quà ra. Cô nhìn chiếc đồng hồ trên tay mình món quà mà Tùng Quân đã tặng, dáng vẻ rất tinh xảo rất đẹp, phải nói là vô cùng hợp với cô.
Sau đó cô mở món quà mà Tùng Quân tặng cho Ngọc Loan, quả nhiên là khác biệt hoàn toàn so với cô. Đã từ lâu cô có linh cảm khi ánh mắt của Tùng Quân thình thoàng liếc về phía Ngọc loan, gặp nhau Tùng Quân dường như là vô tình hỏi thăm Ngọc loan, nhưng lại là sự quan tâm sâu sắc. Cô đã cảm thấy một điều gì đó đầy mơ hồ, giờ đây đã chứng thực được rồi.
Con trai sẽ tặng món quà cho người con gái mình thích khác với những người bạn thông thường. Cô cắn môi hạ quyết tâm tráo đổi hai món quà với nhau.
Ngày hôm sau, Hà Trang gặp Ngọc Loan, cô vội vàng khoe sợi dây truyền trên cổ mình, giả bộ cười vui vẻ nói:
- Mình chỉ lên tiếng khen sợi dây này đẹp thôi mà anh ấy lập tức mua cho mình ngay. Loan xem, anh ấy tốt với mình ghê chưa. Loan thấy sợi dây truyền có đẹp hay không ?
Ngọc Loan bèn nhìn sợi dây truyền treo trên cổ Hà Trang, một sợi dây truyền bằng bạc rất đẹp, sáng lấp lánh, quả thật khi đeo lên cổ Hà Trang càng làm sáng nước da trắng của cô, Ngọc Loan khẽ gật đầu rồi bảo:
- Ừ, sợi dây rất đẹp. Anh Tùng Quân quả là đối xử với Trang rất đặc biệt.
- Hì…. hì….anh ấy cũng đối xử tốt với Loan mà, Loan xem nè – Hà Trang giơ ra cái hộp màu hồng trên tay mình cho Ngọc Loan.
- Cho mình ư? – Ngọc Loan thoáng ngạc nhiên nhìn chiếc hộp hồng nhỏ xíu trên tay Hà Trang.
- Ừ, là cho Loan đó. Mau mở ra xem coi có đẹp không?
Ngọc Loan mở ra xem, thì nhìn thấy một chiếc đồng hồ màu hồng, dây đeo được chạm thành những bông hoa nối liền nhau nhìn rất đẹp. Đối với những cô gái như Ngọc Loan mà nói, những vật nhỏ nhắn xinh xắn như thế này quả thật là rất thích. Cô ướm thử vào tay mình, quả thật là rất vừa vặn, Ngọc Loan có chút thích thú mân mê chiếc đồng hồ, Hà Trang sầm mặt khi thấy biểu hiện đó của Ngọc loan. Cô ta cho rằng vì Ngọc Loan thích Tùng Quân cho nên mới trân trọng món quà này.
Nếu như cô không có linh cảm là Tùng Quân cũng thích Ngọc Loan, cô cũng không làm những trò đê hèn thế này, bây giờ thấy Ngọc loan như vậy, Hà trang càng hoảng sợ hơn. Sợ rằng có ngày hai người họ thuộc về nhau. Cô sẽ mất Tùng Quân. Cho nên trước khi họ đến với nhau, cô phải để họ đi theo hai hướng khác nhau mới được. Trách cô xấu xa cũng được, trách cô xấu xa tệ bạc với Ngọc loan cũng được. Nhưng ngay từ còn đi học trung học, cô đã đặt ra cho mình một mục tiêu về người đàn ông lý tưởng sau này của mình. Tìm mãi mới gặp được Tùng Quân, cô nhất định phải để anh ấy thuộc về mình, không để bất kì cô gái nào chiếm được anh, kể cả Ngọc loan. So với cô, Ngọc Loan có điều kiện nhiều hơn, sẽ có nhiều chàng trai có nhiều kiện tốt tìm đến cô ấy.
Hà Trang bèn cười giả lã nhìn Ngọc loan nói:
- Thật ra mình định bảo anh ấy mua tặng cho Loan một sợi dây truyền giống như mình cho vui, vì tụi mình là hai chị em mà. Nhưng Tùng Quân lại bảo, con trai không nên tặng dây truyền và nhẫn …cho con gái, rất dễ bị hiểu lầm, nên mình mới bảo anh ấy mua cái đồng hồ này. Thấy Loan thích mình cũng vui lắm. Nhất định phải đeo nó đó nha.
Hà trang cố tình nhấn mạnh
- Vậy sao? – Ngọc Loan cười buồn đáp, sau đó nhìn Hà Trang – Hai người tới đâu rồi.
- Bí mật. ..Không nói cho Loan biết đâu – Hà Trang tỏ vẻ bí mật theo một cách thẹn thùng rồi bỏ đi trước.
Ngọc Loan sờ chiếc đồng hồ trên tay mình rồi khẽ cười, ánh mắt thoáng buồn một chút rồi nhanh chóng nở nụ cười tươi.
Hà Trang sau khi đưa chiếc đồng hồ cho Ngọc loan lập tức đi tìm Tùng Quân, cô muốn làm cho Tùng Quân hiểu lầm là Ngọc Loan tứ chối nhận quà của anh.
- Anh – Hà Trang thấy Tùng Quân đang đi cùng với Vũ Phong thì réo gọi.
Tùng Quân thấy Hà Trang đi tới đang định cười chào, muốn hỏi xem cô đã tặng dùm anh món quà đó cho Ngọc loan chứ thì nhìn thấy sợi dây truyền đeo trên cổ cô thì nhíu mày.
- Sợi dây truyền này….
Hà Trang thấy Tùng Quân nhìn chằm chằm sợi dây truyền trên cổ mình thì biết Tùng Quân đang nghĩ gì liền nói:
- Em có chút chuyện muốn nói với anh.
- Cậu ấy và anh đang bận, không có thời gian dành cho em đâu – Vũ Phong bá cổ Tùng Quân giữ lại nhìn Hà trang hất mặt nói.
- Chỉ một chút thôi mà – hà Trang lườm Vũ Phong một cái rồi nhìn Tùng Quân năn nỉ. Phải nói, cô có thể thân thiện với hải Đăng và Thanh Tùng, nhưng với Vũ Phong thì lại có ác cảm vô cùng.
- Không được – Vũ Phong ngang ngược nói.
- Là chuyện về sợi dây truyền này – Hà Trang bất đắc dĩ đành nói rõ.
Tùng Quân nghe vậy thì gật đầu, anh cũng nóng lòng muốn hỏi rõ mọi chuyện thế nào. Cho nên anh quay đầu nói với Vũ Phong:
- Đi trước đi. Mình nói chuyện với Hà trang một chút rồi đi sau.
Vũ Phong nhìn vẻ mặt đắc ý của Hà Trang thì bực tức, nhưng cũng đành buông Tùng Quân ra. Sau đó sốc lại chiếc túi quai xéo mình đang đeo bỏ đi một mạch. Tùng Quân thấy Vũ Phong bỏ đi mới lên tiếng hỏi:
- Em đưa lộn quà cho Ngọc Loan hay sao? Sợi dây truyền này là anh tặng cho Ngọc loan mà.
- Không phải em đưa lộn đâu. Là do Ngọc Loan bảo ….- Hà Trang lộ ra vẻ khó xử.
- Cô ấy bảo không thể tùy tiện nhận những món quà thế này, sẽ dễ gây hiểu lầm cho người tặng. Đây là thành ý của anh nên….- Hà Trang cúi đầu hối lỗi – Em đã tự ý đối quà với bạn ấy. Em nói là anh tặng cho cả hai, ai muốn lấy quà nào thì lấy. Ngọc Loan liền chọn chiếc đồng hồ đeo tay.
- Cô ấy là sợ gây hiểu lầm cho anh à – Tùng Quân thóang buồn hỏi trong mơ hồ.
- Có lẽ Ngọc Loan sợ Vũ Phong hiểu lầm cũng nên – Hà trang làm như vô tình nói ra chuyện Vũ Phong và Ngọc oan quen nhau, cô vội vàng im bặt rồi nhìn Tùng Quân bảo – Anh đừng nói ra nha, hai người họ dường như tình trong như đã mặc ngoài còn e…cho nên chưa muốn ai biết cả đâu.
- Vậy sao – Tùng Quân đáp với giọng khàn, ánh mắt mang nỗi buồn vô cùng. Anh vẫn biết Vũ Phong và Ngọc Loan rất thân với nhau, không ngờ hai người chẳng phải quan hệ anh em như chính miệng đã nói. Anh đã chậm bước rồi…
Tùng Quân quay lưng bước đi trong buồn bã, chỉ với việc Vũ Phong là bạn tốt của anh, anh chỉ có thể cầu chúc cho họ mà thôi.
Hà Trang nhìn theo bóng dáng của Tùng Quân, cô cắn chặt môi, trong lòng có chút đố kị với Ngọc Loan. Vì sao cô đã ra tín hiệu đến như vậy mà Tùng Quân lại không nhận thấy, còn Ngọc Loan có điểm nào hơn cô mà vì sao có thể cướp lấy trái tim anh như vậy.
Sự tức giận vây chặt lấy Hà trang khiến cô khó thở. Sợi dạy truyền treo trên cổ như đang siết chặt lấy cổ của cô khiến cô bức bối đến ghẹt thở. Hà Trang đưa tay chạm vào sợi dây truyền một chút, sau đó siết chặt sợi dây trong lòng bàn tay.
- Phựt….
Sợi dây truyền đứt đôi rơi ra khỏi cái cổ trắng ngần của cô để lại một vệt đỏ, sau đó tung tăng trong tay cô.
Tùng Quân rời đi thì bắt gặp Ngọc Loan đang đứng cùng Vũ Phong.
- Pé heo. Em xem anh vừa tìm thấy một vật này thú vị lắm nè.
- Cái gì vậy – Ngọc Loan tròn mắt nhìn Vũ Phong đầy mong đợi
- Tèng teng teng….- Vũ Phong rút trong túi ra một sợi dây truyền bằng bạc sáng lấp lánh ra trước mặt Ngọc Loan rồi chỉ vào cái mặt dây truyền nói – Nhìn xem, anh nhìn thấy con heo này là nghĩ đến em ngay.
- Anh chết đi – Ngọc loan trừng mắt cung tay đấm Vũ Phong.
- Anh có lòng mua cho em, nếu em không thích thì anh cất lại vậy – Vũ Phong nhướn mày giả vờ bỏ sợi dây chuyền vào túi.
- Ai nói là em không lấy – Ngọc Loan liềm dậm chân đáp – Mau đưa cho em, nó là của em.
- lấy được thì là của em – Vũ Phong cầm dây truyền đưa lên cao lè lưỡi trêu chọc.
- Mau đưa cho em – Ngọc Loan nhón chân với tay quyết lấy sợi dây cho bằng được.
Hai người cười đùa rất vui vẻ trong mắt Tùng Quân, anh cảm thấy đau lòng vô cùng. Ánh mắt trầm xuống mang một màu ảm đạm, tựa như lá khô rơi lặng lẽ buồn bã muôn trùng.
Tết Xa Quê
0 nhận xét: