Login
Nhãn:

Những Mối Tình Trong Trại Cai Nghiện [FULL] - Part VII

Trại có một chiếc xe 4 chỗ, thường ban giám đốc hoặc quản lý trại có đi công chuyện mới dùng. Bữa nay, do đặc thù công việc là đi giao lưu và thể hiện với mấy trại khác, ban giám đốc ưu ái dành riêng cho phòng giáo vụ. Ông thầy Bảo cầm tài, bà giáo già ngồi ghế trên, tôi và nhỏ Mỹ Anh ngồi ghế sau, hệt như một cặp vợ chồng trẻ chuẩn bị đi tuần trăng mặt cùng với tay tài xế già và bà giúp việc. Vừa nổ máy xe, con nhỏ coi bộ hồi hộp dữ, cái mắt ươn ướt, tay bíu chặt lấy tay tôi như muốn khóc nhè. Chắc nhỏ cũng xúc động khi sau gần 2 tháng trời mới được thấy bầu không khí tự do, được thấy cuộc sống tấp nập bên ngoài xã hội. Thiệt tình, có trải qua những phút giây tù túng, thiếu thốn tự do, mới cảm thấy giá trị của cuộc sống rất đỗi bình thường mà ta đang sống... Ông Bảo liếc 2 đứa tôi qua gương xe, hạ giọng:

- Mỹ Anh ngồi lại đi con. Đang ở trong trại mà, lát ra ngoài thì thoải mái!

Con nhỏ ngượng nghịu, dạ một tiếng gọn lỏn rồi ngồi xích ra một chút. Lòng tôi như có hoa đang nở. "Lát ra ngoài thì thoải mái" - cái này là thầy nói đó nha!

Con xe bon bon ra ngoài đường cái. Nhỏ hạ kiếng xe, hít hà như thể muốn cất mùi vị bầu không khí đời thường vô buồng phổi. Tôi chọc nhỏ:

- Không khí "đời" có ngon không Mỹ Anh?

Nhỏ liếc tôi một cái, nhưng không rát rạt mà lại rất đỗi dịu dàng. Tôi nghe trong lòng ngọt ngào, kéo nhỏ vô lòng. Nhỏ gối đầu lên ngực tôi, tay luồn dưới eo ôm tôi chặt cứng. Nhìn vô kiếng xe, thấy đôi mắt ông thầy già đang nở một nụ cười hiền hậu...

Xe đi qua một tiệm ăn sáng nhỏ, ông thầy đỗ lại. Bà giáo vụ già cũng nhìn tụi tôi đầy trìu mến, kêu:

- Bữa nay ăn sáng ngoài đời nha các con!

Con nhỏ dạ ran. Cái mắt nó ngó ngó lia lịa như thể Tây mới đặt chân tới Việt Nam vậy. Mấy đám khách trẻ tuổi cũng ngẩng hết đầu dậy, ngó nhỏ chằm chằm. Chủ quán thấy xe hơi đỗ lại tại cái tiệm nhỏ xíu của mình, lăng xăng chạy ra đón:

- Gia đình nhà mình ăn gì, thưa cô?

Ủa nhìn tôi và con nhỏ giống đôi giáo vụ lắm sao ta? Chỉ thấy mặt bà giáo vụ già nở ra như thể mới trúng số độc đắc, kêu con nhỏ:

- Mỹ Anh ăn gì kêu đi con? Cả Long nữa.

Mắt lão chủ quán lại đon đả hướng về "2 đứa con" của bà giáo vụ già. Con nhỏ kêu một tô bún, tôi kêu bánh canh, còn đôi già gọi mấy thứ linh tinh. Chủ quán hí hoáy ghi ghi vô sổ, rồi cười cầu tài:

- 2 em này chắc mới về nước ha? Ngó bộ dạng là biết Việt kiều liền!

Mặt nhỏ đỏ cả lại vì nín cười. Tôi tặc lưỡi, trầm trồ:

- Chú có con mắt nhìn người đáng nể luôn đó nha!
Ăn sáng xong xuôi, đôi "Việt kiều" lại lên xe thẳng tiến, bỏ lại ánh mắt ngưỡng mộ của lão chủ quán biết nhìn người. Xe chạy qua một khu hao hao như cảnh ngoại thành ngoài Bắc, có cả ruộng lúa lúp xúp, con nhỏ coi bộ khoái chí dữ lắm, ngó cái đầu ra khỏi xe ngó nghiêng hoài. Ông thầy Bảo thấy nhỏ vậy, kêu:

- Mỹ Anh thích mấy cái cảnh này hả con?

Con nhỏ chúm chím cười:

- Dạ, con mê mấy chỗ này lắm thầy. Không có ngột ngạt như ở thành phố, mà không khí trong lành nữa. Ngày con ở nhà, con xuống ngoại ô chơi hoài!

Ông Bảo gật gật đầu, cho xe đi chậm lại. Phía bên đường, có một căn nhà nho nhỏ ốp gạch rất xinh, phía ngoài phủ bụi dây leo, bên trong có căn vườn nhỏ trồng dăm thứ cây cảnh, nhìn dễ thương hết sức. Ổng chỉ cho tôi và con nhỏ, kêu:

- Nhà thầy đó, lát về ăn trưa, thầy trổ tài cho tụi bay ăn!

Tôi dạ tới tấp luôn. Khung cảnh lãng mạn vậy, lại còn nhà riêng nữa, thiệt tình làm người ta muốn chảy nước miếng tùm lum. Mà tệ thiệt, sao bước chân ra ngoài lại nghĩ toàn chuyện xấu xa gì đâu!

Xe tới hội nghị thì vừa kịp khai mạc, mấy người chúng tôi đi sát giờ nên vô thì chỗ ngồi phía trên đã hết, đành ngồi đại vô mấy ghế cuối cùng. Thiệt tình, tôi kì vọng bao nhiêu thì tới nơi, lại thất vọng bấy nhiêu. Cái hội trường cũng khá to, khá đông, nhưng không khí thì khá là ... khó tả. Lần lượt từng trại lên đọc diễn văn, trại nào cũng thi nhau nổ tưng bừng như thuốc súng. Nào là trại tôi đám học viên cai nghiện thành công tới 90% (tôi nghe mà suýt tắc thở - bộ cai xong dùng súng bắn chết tụi nó hay sao mà không tái nghiện nhiều dữ vậy), nào là trại tôi tạo công ăn việc làm cho học viên, thu nhập vài triệu đồng 1 tháng (vậy đám công nhân mấy khu công nghiệp xin vô cai nghiện cho rồi, làm ở ngoài chi thu nhập ít xịt). Cá biệt, còn có trại đào tạo học viên ra trường giỏi tiếng Anh đi làm phiên dịch cho liên doanh - tôi nghe mà nín cười tới đỏ bừng cả mặt. Thiệt tình nghĩ đi họp một cái hội nghị nghiêm túc một chút, ai dè đi nhầm liveshow của Andersen mới nhức lòng. Họp gì đâu toàn người lớn ngồi kể chuyện cổ tích cho nhau nghe!

Tới phiên trại tôi chuẩn bị lên đọc báo cáo. Nhìn cái bộ dạng ngán ngẩm của đám tham gia, tôi cũng phát rầu. Bà giáo vụ già cũng ngáp lên ngáp xuống, dúi vô tay tôi mảnh giấy tôi viết sẵn từ trước, kêu:

- Lát Long lên đọc nha con. Hội nghị hôm nay nản ghê, cô cũng muốn về cho sớm!

Cái tướng tôi tuy có ngon lành, nhưng đám tham dự hội nghị bữa nay toàn đàn ông tướng tá bặm trợn, tôi cũng hoài nghi về việc mình gây nổi ấn tượng gì lắm. Chợt tôi liếc qua con nhỏ - thiệt tình chưa rõ bài diễn văn hay hay dở, con nhỏ bước lên trên chắc nguyên cái hội trường tỉnh ngủ luôn. Tôi kéo áo bà Mỹ, kêu:

- Hay để Mỹ Anh thay con lên đọc nha cô! Con mà đọc chắc họ cũng ngủ tiếp, đâu có để ý đâu!

Bà giáo vụ già ngó con nhỏ, mắt cũng sáng bừng:

- Ừ ha, vậy lát Mỹ Anh lên đọc dùm trường mình nghen con!

Con nhỏ có vẻ ngại, nhỏ giọng hỏi:

- Vậy cũng được sao cô?

Tôi hăm hở kêu:

- Trời đất, có gì mà không được. Em cầm mẩu giấy lên đọc là được rồi mà! Bộ em... không biết chữ hả?

Nhỏ nhéo tôi một cái đau điếng, nhưng không nói gì thêm. Bả biết nhỏ đồng ý, lăng xăng chạy lên phía trên, nói nho nhỏ vào tai cha MC đang ngáp ngắn ngáp dài rồi quay lại chỗ ngồi, hí hửng:

- Được rồi đó con. Lát Mỹ Anh tự tin lên nha, con đẹp như vậy chỉ cần bước lên là thắng chắc luôn!

Quãng chừng 10 phút sau, giọng uể oải của cha MC cất lên trong micro:

- Mời học viên Mỹ Anh, đại diện cho trại ABCDEF lên phát biểu!

Con nhỏ coi bộ hơi run một chút, tôi phải vỗ mông động viên một cái mới can đảm bước ra ngoài. 4 người tụi tôi ngồi phía sau cùng, lại vô muộn nên cả hội nghị không ai để ý hết trơn. Thấy con nhỏ một tay bám váy, một tay cầm miếng giấy, rón rén đi từng bước lên trên. Vài ánh mắt thờ ơ liếc vô cái bóng người đang đi xuống, rồi mở to muốn rách luôn. Cái miệng đang ngáp cũng quên khỏi khép lại. Chỉ nghe một tiếng "Ồ" vang vọng khắp cả hội trường, lan dài tới cả phút. Đám người đang mơ màng ngủ cũng bật dậy cái một, ngồi thẳng lưng, mắt chằm chằm ngó vô con nhỏ. Trong cái hội nghị này, phải tới 3/4 là "học viên tiêu biểu" của các trại, bởi vậy cái biểu hiện của họ hoàn toàn có thể hiểu được. Như lão Ngọc hay kể, đợt lão đi tù mấy năm xong về đời, ngồi trên xe nhìn ra đường thấy sao quá trời tụi hoa hậu với người đẹp. Tưởng đang có festival sắc đẹp tổ chức tại thành phố, nhưng thực ra cũng chỉ là mấy con nhỏ hết sức bình thường nhưng cái đôi mắt lão lâu lắm chưa có thấy qua gái nên bị ảo giác vậy. Kể xong chuyện đó, lão kết luận lại một câu bất hủ: Tù lâu nhìn l`n trâu cũng thấy đẹp!

Thấy con nhỏ xúng xính trong bộ đầm trắng, tôi có một cảm giác như đang coi thi hoa hậu chứ không phải đi dự một cuộc họp báo cáo thành tích của các trại. Cha nội MC cũng mất hẳn vẻ uể oải, mồm mép bắn lia lịa:

- Vâng, một sự ngạc nhiên quá lớn đến từ trường ABCDEF. Một nữ học viên hết sức xinh đẹp và trẻ trung, một cái tên cũng rất hợp với vẻ ngoài lộng lẫy. Xin quý vị hãy giành một tràng pháo tay thật lớn động viên cho hoa hậu của hội nghị hôm nay!

Thằng cha này bộ chơi nhầm thuốc lú hay sao trời? Rõ ràng đang hội nghị cai nghiện mà nó làm như đang dẫn Liveshow Mỹ Tâm vậy. Nhưng tôi nghe trong lòng cũng vui vui. Con nhỏ ghệ của mình xuất hiện ở đâu, tỏa sáng tới đó, làm trong không có chút kiêu hãnh cho được.

Thấy nhỏ chúm chím cười (lại chúm chím - cái kiểu cười đó lạnh lùng cỡ tôi còn chết, nói gì mấy thằng học viên quanh năm rúc mặt trong trại), nói vọng vô Micro. Cái giọng Huế lai dễ thương của nhỏ lại làm cho hội trường thêm một phen chấn động:

- Em tên Mỹ Anh, hiện đang là học viên tại trại ABC. Em rất vui khi là đại diện của trại tới đây bữa nay để giao lưu và học hỏi với tất cả mọi người.

Tiếng vỗ tay rào rào vang lên như thể con nhỏ mới nói tặng cho mỗi đứa có mặt tại đây 10 triệu lận. Đâu đó có tiếng đám học viên tiêu biểu không chịu nổi sự kích động, la:

- Má ơi má con muốn chuyển trại!

Con nhỏ lại cười mắc cỡ, hai tay ngượng nghịu bíu vô nhau. Đám học viên bị cái cử chỉ dễ thương của con nhỏ làm cho đờ đẫn, những tiếng ồn cũng im bặt. Nhỏ bắt đầu đọc báo cáo, thiệt tình cũng chẳng khác là mấy so với mấy thùng thuốc súng vừa nổ trước đó, bởi phòng giáo vụ thêm thắt vào bài báo cáo của tôi toàn những con số nghe xong tin chết liền. Nhưng đám người ngồi dưới há hốc mồm, nghe như nuốt từng lời một, nếu ai tai thính có thể nghe rõ cả tiếng "ực ực" phát ra trong cuống họng. Tội nghiệp ai dọn vệ sinh cái hội trường bữa nay - tôi thở dài. Lau và khử mùi đám nước dãi của bấy nhiêu con người chắc cũng ngộ độc mà chết quá.

Con nhỏ đọc xong, đám người ngồi dưới im re một lúc rồi mới ùa lên vỗ tay rào rào. Đây đó còn cả tiếng la "bis bis"! Bọn này khùng dữ dội - tôi ngán ngẩm lắc đầu. Bộ con nhỏ đọc lại bản báo cáo một lần nữa cho tụi bay nghe hay sao mà bis bis. Nhưng nhìn cái biểu hiện của đám học viên và cả cán bộ trại kia, tôi nghi con nhỏ có đọc lại tới 10 lần chúng cũng chịu!

Ngó qua, thấy gương mặt bà giáo vụ và ông Bảo giãn ra quá xá. Con nhỏ bước xuống đi về chỗ, bả giang tay ra ôm con nhỏ khư khư, như sợ ánh mắt như quỷ đói của đám người trên kia bắt mất nhỏ. Từ trên hàng ghế vip giành cho đám quan chức, một cha nội hói béo ị cũng lăng xăng đi xuống bắt tay bắt chân bà giáo, nhưng mắt không ngừng liếc con nhỏ:

- Chúc mừng em, bài phát biểu của trường em hôm nay quá tuyệt vời. Cả học viên nữa, sao chọn đâu ra con bé dễ thương hết sức vậy chứ! Mấy người có con em nghiện ngập mà nhìn thấy con bé này, chắc họ không có bao giờ có ác cảm về cuộc sống trong trại cai nghiện đó nha em!

Con nhỏ nịnh đầm cũng một cây, nó chớp ngay lấy cơ hội, ngồi trong lòng bà giáo vụ già, ỏn ẻn:

- Tại mấy thầy cô chăm cho tụi con dữ lắm mới được vầy đó chú!

Lão béo mặt mũi nở hoa khi thấy con nhỏ nói chuyện, cái đầu gật lia lịa:

- Chú biết mà, chỉ có trường ABC mới có học viên khỏe mạnh và ngon lành cỡ đó chứ! Mai mốt rảnh tôi sẽ ghé thăm trại nha chị Mỹ, tôi muốn coi cái trường chị nó làm ăn kiểu gì mà nuôi tụi nhỏ hay như vậy!

Nói xong, lão béo chìa tay ra bắt tay từng người một, quày quả đi về hàng ghế vip của mình. Bà Mỹ giọng xúc động, kêu:

- Ông đó ở sở y tế thành phố đó con. Ổng có thiện cảm với trại mình như vầy thì đỡ quá!
- Đi nhà hàng ăn mừng nha mấy đứa!

Giọng ông Bảo phấn khởi như thể ổng vừa đoạt Oscar hay Grammy gì đó. Bà Mỹ cũng hùa theo:

- Đúng rồi đó, đưa tụi nhỏ ra nhà hàng, hôm nay tôi đãi hết!

Thiệt tình, tôi không hiểu ông bả vui cái gì. Vui vì nở mày nở mặt trước đám trại khác hay vì lão béo ị đầu hói tới tận nơi bắt tay thăm hỏi. Nhưng dù là lí do gì đi nữa, thì cái hành động biểu lộ sợ cảm kích của ông bả là không thể chấp nhận được. Tôi bình thường khoái đi ăn nhà hàng dữ lắm, nhưng sao lần này nghe lão kêu đi lại thấy ghét thậm tệ. Đang tính từ chối nhưng không biết làm sao thì con nhỏ nhõng nhẽo:

- Con ăn nhà hàng nhiều rồi nhưng chưa có được ăn cơm thầy làm khi nào hết. Hồi nãy thầy nói làm cơm đãi tụi con mà!

Ông giáo vụ khôn một cây, hiểu ý nhà thơ liền. Nghe ổng "À" một tiếng rồi cười khì:

- Ờ, nãy có lỡ hứa trổ tài nấu nướng đãi tụi nhỏ mà vui quá nên quên mất. Vậy tôi và chị Mỹ bữa nay vất vả rồi nha!

Bà giáo vụ cũng xăng xái:

- Cũng được, ăn ở nhà cho thân mật. Ý Long thế nào?

Ông giáo vụ khỏi đợi tôi trả lời, tặc lưỡi:

- Con nhỏ quyết rồi thì thằng này sức mấy dám cự lại, phải không Long?

Thầy chỉ được cái hiểu em là không ai bằng! Tôi nở một nụ cười tươi như hoa. Ngó sang bên nhỏ thấy con nhỏ mặt tỉnh bơ, coi bộ như thiệt tình muốn ăn cơm ông thầy nấu vậy. Cái con nhỏ này, chỉ được cái tài lanh là không ai bằng hết!

Xe vừa dừng, con nhỏ đã lon ton chạy xuống. Nó có vẻ thích không khí ngoại ô thiệt, cứ lon ton như con chim sẻ bên ngoài cổng. Cái nhà xây rất khéo và xinh, phía ngoài ốp gạch thẻ nhìn dịu mắt, bên trong có cả một cái giếng nhỏ, một giàn cây che phía trên, giống như mấy tấm nhà tôi thấy ngoài Bắc. Ông thầy ngó thấy biểu hiện thích thú của 2 đứa tôi, cái mặt ra chiều mãn nguyện. Căn nhà của ổng xây y chang theo lối căn nhà cũ ngoài Bắc nơi ổng ở lúc nhỏ, bởi vậy đối với 2 đứa nhỏ lớn lên trong Nam, nó vừa lạ lẫm vừa đẹp mắt. Ổng dắt mọi người vô nhà, xăng xái chỉ trỏ giới thiệu một hồi y chang như hướng dẫn viên du lịch. Mà nhà của ổng cũng độc thiệt. Nho nhỏ xinh xinh nhưng bài trí rất có gu, ngăn nắp đâu ra đấy. Một bộ ghế gỗ lên nước bóng loáng để chính giữa nhà, kế bên là một tấm phản lớn đen thui, bày một bộ đồ hút thuốc lào của ngoài Bắc (điếu bát). Phía trên tường treo mấy bộ tranh sơn mài cũng ngả nước thời gian. Thiệt tình, bước vô trỏng giống như lạc vào một thế giới khác lạ lẫm hoàn toàn.

- Thằng Long, thấy nhà thầy sao mày?

Ổng thân ai mới xưng tao - mày, giống kiểu lão Ngọc vậy. Tôi gật gù:

- Nhà thầy bài trí rất có gu, chắc thầy thuê thợ làm phải không?

Ổng trợn mắt, làm bộ cáu:

- Thuê cái đầu mày, tao tự làm hết đó!

Tôi cười nhe, ngồi xuống cái phản gỗ bóng loáng. Miết tay vô thấy mát lạnh, trơn nhẵn. Thứ gỗ cứng như đá, lên nước bóng loáng này bét ra tuổi đời cũng cỡ vài chục năm. Tôi làm bộ trầm trồ:

- Cái này chắc là đồ lâu năm ha thầy?

Ổng được gãi đúng chỗ ngứa, lim dim mắt:

- Cỡ bằng 3 lần tuổi mày đó Long. Ngồi cẩn thận coi chừng xước à nha!

Thiệt tình, lão nghĩ mông tôi là dùi thép hay sao trời. Xoa xoa mặt phản thêm một cái, nghĩ bụng: Ngồi thì bảo đảm không có xước, nhưng nằm thì không chắc đâu nha. Nhất là khi nằm lại có thêm chút vận động mạnh nữa, có hư thầy cũng ráng mà chịu đó! Tự dưng lòng lại nổi ý nghĩ xấu xa: lát lôi con nhỏ lên tấm phản đồ cổ của lão, không biết cảm giác nó ra sao?

2 thầy trò còn đang tán nhảm, bà giáo vụ già với con nhỏ đã lăng xăng vô bếp nhặt rau, nấu nướng. Lão Bảo chạy ra ngoài mua một ít đồ tươi rồi bắt tay vô làm. Lão hồi trẻ không rõ có đi học nấu bếp không mà nhìn cái tay coi bộ nghề dữ. Băm băm chặt chặt xào nấu một hồi, đã nghe mùi thơm điếc mũi. Tôi ngồi khểnh, mở tivi ra coi, mặc cho 3 người hì hục trong góc bếp. Đang khoan khoái châm điếu thuốc làm mấy hơi, nghe trong bếp có tiếng con nhỏ la thất thanh, kế sau đó là một chuỗi tiếng loảng xoảng của chén đĩa rơi. Tôi chạy vô, thấy con nhỏ đang đứng sượng trân bên đống miểng vỡ, cái mặt méo xẹo như sắp khóc nhè:

- Sao nó trơn quá vậy cô ơi!

Bà giáo vụ khóc không thành tiếng, không dè con nhỏ nhìn xinh xắn dễ thương vậy mà hậu đậu thấy ghê. Không những vậy lại còn có cái tính đổ thừa, tự mình làm rơi kêu chén đĩa trơn, thiệt tình khó tả. Bà xoay qua con nhỏ, an ủi:

- Tại con mới rửa tay chưa có khô mà. Thôi để đó cô dọn cho, Long đưa Mỹ Anh lên nhà đi con!

Con nhỏ mặt mũi đỏ bừng bừng rón rén bước lên nhà. Tôi cũng ráng lắm mới làm được cái mặt nghiêm trang cho nhỏ đỡ quê, nói lái qua chuyện khác:

- Nhà của thầy đẹp ghê, em ha!

Nhỏ ngó nghiêng một hồi, gật gật đầu. Tôi lại tiếp:

- Hơn phòng kỷ luật là cái chắc, đúng không?

Con nhỏ "A" lên một tiếng, cái tay lại tìm tới ngay chóc đùi tôi. Thiệt tình nhỏ cũng lanh ghê, mới hỏi có vậy nó đã hiểu hết trơn. Tôi không thèm né, nắm luôn lấy tay nhỏ, hạ giọng:

- Lát mình làm trên cái phản kia nha!

Mặt nhỏ đỏ tưng bừng, nhưng cái giọng cũng hạ xuống thấp xịt:

- Liệu có được không anh?

Tôi cũng thì thào:

- Bữa nay mà không được, anh đưa em trốn trại luôn đó!
Cơm ông thầy làm ngon thiệt là ngon, mà sao tôi với con nhỏ Mỹ Anh ăn không có vô. Tôi gắp một miếng đưa lên miệng, lại ngó ổng một cái, ánh mắt trông chờ và chân thành tới tột đỉnh. Ổng làm mặt tỉnh thấy ghét, điềm nhiên ngồi ăn, lại còn khề khà rót rượu. Con nhỏ Mỹ Anh cũng ngậm đồ ăn trong miệng, ánh mắt xa xăm, báo hại bà giáo vụ già cuống cuồng tưởng nó ăn không hợp, còn tính ra ngoài mua thêm mấy thứ. Tôi trợn ngược cả mắt. Bả mua thêm bả ráng ăn cho hết nha.

Ông giáo vụ già cũng ác thiệt ác. Ổng để 2 đứa mặt mũi méo xẹo ngồi ăn cơm tới nửa buổi, lo muốn khóc tại bàn luôn mới làm cái bộ dạng tỉnh bơ, quay qua kêu bà Mỹ:

- Chị Mỹ lát có thích đi coi mấy thứ cây cảnh không? Tôi biết cái chỗ ngay cạnh đây là vựa cây cảnh lớn luôn, sẵn xe tôi chở luôn về cho chị.

Bà giáo vụ không rõ có thích thú với mấy thứ cây cối bé xíu gì đó không, nhưng chỉ thấy bả quay qua nhìn 2 đứa tụi tôi đầy ẩn ý rồi kêu:

- Vậy tốt quá, có thầy Bảo đi cùng thì khỏi lo mua hố rồi! Lát cơm xong mình đi luôn nha thầy.

Thiệt tình tôi muốn nhào vô ôm hai ông bả quá đi. Có điều, ông già lại đá nhãn về phía tôi, ánh mắt nham hiểm:

- Lát Long đi luôn nha con!

Nghẹn à nha. Đang nuốt dở miếng đồ ăn, ổng tính làm tôi chết mới chịu hay sao nè trời. Tôi gãi đầu gãi tai, làm mặt khổ:

- Chắc ... con ở nhà thôi. Con nhìn mấy cái thứ đó với củi khô đâu thấy khác gì nhau đâu!

Ông này cho ở cùng với lão Ngọc chắc hợp nhau dữ lắm. Nghe tôi trả lời vậy, ổng làm bộ thở dài một cái, xoay qua con nhỏ Mỹ Anh:

- Vậy để thằng Long ở nhà, Mỹ Anh đi với tụi thầy nha. Con nói con khoái mấy thứ cây cối lắm mà, phải không?

Tới lượt con nhỏ mắc nghẹn nữa. Ông thầy ác quá trời ác, ác hơn cả con tê giác luôn. Con nhỏ mồm miệng không trơn như tôi, cái mặt đỏ bừng bừng, ra cái điều muốn từ chối mà không biết nói sao. Tôi nhìn con nhỏ thấy thương quá đỗi, tính đập luôn chén cơm xuống quát: "Thầy ác vừa thôi nha, coi chừng tôi trốn trại luôn đó" nhưng chưa kịp làm, con nhỏ đã lí nhí:

- Để con ở nhà với ảnh được không thầy!

Tội nghiệp con nhỏ hết sức. Hết lý do từ chối, cuối cùng cũng phải thu hết can đảm mà nói ra một câu khó nói như vậy. Lão Bảo cười ha hả, làm cái bộ đắc ý lắm, còn bà Mỹ thì quay ra nguýt lão rát rạt. Chọc con nhỏ cưng của bà tới nỗi nó mắc cỡ không biết giấu mặt vô đâu, người đâu mà ác quá trời quá đất. Thấy lão tỉnh như không, gắp lia lịa vô bát tôi và con nhỏ, la:

- Vậy ráng mà ăn hết đi. Tánh tao ăn uống không có quen bỏ thừa đâu nha!

Xém chút nữa tôi quơ hết nguyên đám đồ ăn bỏ vô bát lùa cho lẹ. Bên cạnh, giọng bà giáo vụ già lo lắng vang lên:

- Mỹ Anh cẩn thận, coi chừng nghẹn đó con!
Ông Bảo nổ máy xe, trái tim tôi cũng đập rầm rầm như động cơ xe hơi vậy. Thò cái cổ ra ngoài cửa kính, ổng la:

- Đóng cửa vào coi chừng trộm nha mày. Về tao bấm chuông!

Thiệt tình càng lúc càng thấy lão giống y chang lão Ngọc, từ cái tính hay chọc quê người cho tới cái tật chu đáo thấy thương luôn, nếu có khác chẳng qua chỉ là lão không có con đại ở ngực và dòng chữ vô địch khám lớn sau lưng. Tôi dạ ran một hồi, hận mình không có sức mà đem lão cùng cái xe hơi ném thằng ra ngoài cửa cho thiệt lẹ. Làm gì mà nổ máy xe rồi đứng càm ràm hoài vậy trời!

Cái cửa bằng sắt kêu kèn kẹt rồi khép lại. Tôi chốt cái cửa nghe "cạch" một tiếng, nghe trong lòng mình trái tim cũng muốn nảy theo. Cái khung cảnh giữa đồng quê đẹp thiệt đẹp, một ngôi nhà kiến trúc độc đáo và một con ghệ xinh quá trời xinh nhưng chỉ được đụng vô duy nhất 1 lần ... cách đây cỡ chừng cả tháng. Ai có gạ đổi gì tôi cũng nhất quyết không chịu à nha!

Tôi bước nhè nhẹ vô trong nhà. Con nhỏ đang ngồi trên ghế, cái mặt coi bộ cũng nôn nóng dữ, lấm tấm chút mồ hôi. Thiệt tình, cuộc đời tôi chưa khi nào thấy ai có gương mặt mắc cỡ mà dễ thương như nhỏ hết. Tôi vòng tới sau lưng nhỏ, bịt tay vô con mắt, kêu:

- Đến rồi nè!

Nhỏ cười re. Cái tay gỡ nhẹ bàn tay tôi ra khỏi mắt, đưa lên môi hôn thật dịu dàng. Giọng nhỏ nũng nịu:

- Có sợ thầy cô cười mình không anh?

Câu này khó à nha. Hỏi họ có thèm được như mình không thì còn dễ, hỏi câu này tôi cũng muốn chào thua luôn. Đành chơi kiểu cùn:

- Kệ họ đi, anh đâu có quan tâm gì tới họ đâu!

Con nhỏ lại chẩu môi:

- Vậy chớ anh quan tâm tới cái gì?

Tôi liếm môi, mắt liếc vô ngực nhỏ, trả lời:

- Anh... chỉ có quan tâm tới em thôi!

Nhỏ ngó thấy ánh mắt của tôi, nguýt dài:

- Anh chỉ có quan tâm tới cái chuyện đó thì có!

Tôi cho tay vào sườn nhỏ, la:

- Chuyện đó là chuyện gì, em nói anh nghe coi.

Nhỏ bị nhột, cười như nắc nẻ. Tôi vẫn khoái cái điệu cười chun mũi của nhỏ, nhưng lúc này tôi thấy bản thân mình khoái cái khác hơn. Tôi ngồi xuống, ôm nhỏ vào lòng, nghe người nhỏ nóng rực. Nhỏ cũng dang tay ôm lại tôi, thì thầm:

- Em nóng quá trời nóng luôn nè!

Nóng thì đi tắm, chuyện đơn giản như đang giỡn vậy! Tôi hào hứng kêu nhỏ:

- Anh cũng nóng quá nè, mình đi tắm nha!

Mặt nhỏ đỏ ửng, làm bộ suy nghĩ chút rồi "Dạ" một tiếng nhỏ xíu. Tôi nghe trong lòng lửa cháy quá xá, bồng nhỏ đi chầm chậm vô nhà tắm. Nhỏ rúc đầu vô ngực tôi, trả giá:

- Nhưng mà anh phải tắt đèn đi đó!
Vô gần tới phòng tắm, tôi nghe cả tim tôi và tim con nhỏ đập quá trời. Thiệt tình, cái lần đầu của tôi và con nhỏ đẹp và lãng mạn tới ngất ngây, có điều ... tôi không được nhìn con nhỏ trọn vẹn. Cái phòng kỷ luật tối hù, tôi có căng mắt cũng chỉ nhận ra vài điểm tối màu trên người nhỏ, ngoài ra chẳng có gì hết trơn hết trọi. Con nhỏ không biết có nghĩ như tôi không mà nhìn cái mặt nó có vẻ kích động dữ, cánh tay bám lấy cổ tôi run lên nhè nhẹ.

Phòng tắm nhà ổng cũng khá rộng, có cả một chiếc bồn tắm tròn tròn. Tôi ngó thấy mà trong lòng nở hoa quá xá. Nhỏ đặt chân xuống đất, cái mắt nhìn tôi ướt rượt. Môi nhỏ ghé sát vô tai tôi, thì thầm:

- Anh là người đầu tiên trong đời em tắm chung đó Long!

Lại còn cả vụ đó nữa hả? Tôi tiêm thuốc đã đủ liều, mà nghe cái vụ này coi bộ hơi bị shock thuốc à nha. Tôi ôm lấy nhỏ chặt hơn, khe khẽ nói:

- Anh mong anh sẽ là người cuối cùng luôn, Mỹ Anh à!

Cái câu cải lương cũ rích nhưng nếu đặt trong khung cảnh thích hợp, nó cũng có tác dụng lớn lao chứ bộ. Thấy mắt nhỏ long lanh hơn, cái tay vít cổ tôi xuống, hôn thật dịu dàng. Giọng nhỏ lại rủ rỉ bên tai:

- Bữa nay em tắm cho chồng nha!

Lại lên chức nữa. Thiệt tình muốn quỳ xuống xin con nhỏ đừng làm tôi sướng quá trời sướng vậy chớ, nhưng tôi nói ra không có nổi. Con nhỏ đã quỳ xuống, tháo dùm tôi cái dây lưng. Tôi tựa người vô tường, người đờ đẫn như nghiện mới chích xong thuốc. Chỉ thấy dưới chân mát rượi, cái quần jean đã kéo xuống tới tận gót chân. Con nhỏ ngẩng lên, hôn nhè nhẹ lên cái quần lót đang căng phồng của tôi, nhỏ giọng:

- Sao lúc nào anh cũng hư quá vậy nè Long?

Vầy mà là hư thì tụi cháu ngoan bác Hồ là đám thiểu năng và bất lực hết trơn! Tôi tính nói vậy, nhưng con nhỏ lại khiến tôi nói không có nổi. Cái tay nhỏ thò vô trong quần lót của tôi, móc con cu ra, mân mê nhè nhẹ. Cái tay kia của nhỏ lột nốt quần lót của tôi, cái mắt ngước lên tôi chằm chặp. Thấy tôi ngó lại, nhỏ lè lưỡi làm bộ, chun chun cái mũi, kêu:

- Anh mặc áo rồi ở truồng, giống con nít ghê!

Ở đâu ra vụ cởi truồng người ta ra rồi chọc quê hả trời? Có điều, tôi chẳng thấy quê gì hết trơn hết trọi. Tôi làm bộ la lên một tiếng, xông vô con nhỏ:

- Vậy anh cũng cho em ở truồng luôn!

Mặt nhỏ đỏ bừng, tính kiếm đường chạy nhưng không có kịp. Tôi kéo nhỏ lại, đẩy nhỏ úp mặt vô tường, tay mân mê cặp mông, kêu nhỏ:

- Em mới là hư đó, giờ anh đét đít em ráng chịu nha!

Nhỏ ư lên một tiếng, mắc cỡ giấu cái mặt vô tường. Tôi nghe trong lòng nực quá xá, cúi xuống khẽ vén váy nhỏ lên. Chỉ thấy dưới ánh sáng của ngọn đèn điện, bờ mông nhỏ hiện ra trắng bóc, cái quần lót trắng mỏng tang hiện lên một rãnh sâu ngay chính giữa. Tôi nghe họng khô khốc, nước miếng đi đâu hết trơn hết trọi. Cái tay tính giơ lên đét mông nhỏ, ai dè giờ xụi lơ. Tôi run run kéo cái quần lót của nhỏ xuống thật chậm. Chỉ thấy người nhỏ cũng run lên theo từng cái chạm nhẹ của tôi. Cái quần lót tụt xuống tới chân, nguyên bộ mông của nhỏ trắng phau, đầy đặn hiện ra trước mắt tôi. Thằng nhỏ bị cảnh tượng mê hoặc làm căng thẳng tới té xỉu luôn, nằm im một cục.

Tôi cúi xuống, hôn chậm chạp lên bờ mông con nhỏ. Cái lưỡi rà rà chút một lên từng đám da láng mịn, mỡ màng. Nhỏ khẽ oằn người, cái mông rung nhè nhẹ, la lên nho nhỏ:

- Em chưa có tắm mà!

Tôi kệ nhỏ có tắm hay là chưa, tay vẫn vuốt ve dọc theo đùi nhỏ, cái lưỡi chà dần vô hướng cái rãnh sâu. Nhỏ hơi luống cuống, cái tay tính che lại nhưng tôi không chịu. Giọng nhỏ nhão nhoẹt lí nhí kêu:

- Đừng liếm lên chỗ đó nha anh. Lát nữa đi!

Tôi nghe cái giọng van vỉ của nhỏ, lại càng thấy hào hứng kì lạ. Tôi chầm chậm đứng dậy, ôm nhỏ từ đằng sau, ghé vô tai thì thầm:

- Chỗ đó là chỗ nào? Em nói ra anh mới biết chớ!

Nhỏ sượng trân, cái chân dậm dậm nhè nhẹ, gắt:

- Em không có nói được đâu!

Tôi làm mặt lạnh, kêu:

- Vậy anh làm tiếp!

Rồi cúi xuống làm bộ như chuẩn bị xử tới nơi. Nhỏ quýnh quáng la:

- Đừng mà, em nói, em nói!

Tôi nở một nụ cười nham hiểm, đứng lên, ghé tai vô miệng nhỏ. Chỉ nghe thấy lí nhí như muỗi kêu bên tai:

- Không liếm vô lỗ đít em!

Nghe chính miệng con nhỏ nói ra cái điều đó, tôi nghe trong lòng như có điện mới chạy qua. Thiệt tình, cái thứ cưỡng bức dạng nhẹ này làm người ta khoan khoái hết chỗ nói. Con nhỏ mắc cỡ muốn khóc, hậm hực kêu:

- Anh ăn hiếp em!

Tôi nghe cái giọng bực bội dễ thương của nhỏ lại càng muốn chọc nhỏ tới bến luôn. Tôi ôm lấy eo con nhỏ, cu áp sát vô bờ mông cong veo, thì thào:

- Hay anh hiếp em thật nha Mỹ Anh?

Con cu tôi cà cà vô bờ mông con nhỏ như tăng thêm sức uy hiếp cho cậu chủ. Nhỏ có vẻ sợ hãi thật à nha, cái thân hình cựa quậy mạnh hơn như muốn đẩy tôi ra, giọng chuyển qua năn nỉ:

- Em không thích vậy đâu mà. Anh đừng làm nha Long!

Tôi không biết nhỏ có giả bộ vậy cho tôi vui không, nhưng thiệt tình trong lòng tôi hoa nở nguyên rừng. Tôi cắn nhẹ lấy tai nhỏ, dọa dẫm:

- Vậy phải nghe lời anh, chịu không?

Nhỏ lí nhí trả lời: "Dạ được"


Bình luận Facebook

Bình luận Blogspot

0 nhận xét:

Các tin khác

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
blog tình yêu © 2012 | Designed by Nguyễn Tâm , Facebook: https://www.facebook.com/huongtoicongnghe