Login
Nhãn:

Nghỉ lễ,cô đơn đi về đâu?

Tôi viết bài này đúng dịp nghỉ lễ quốc khánh 2/9. Tâm trạng đang vô cùng tồi tệ khi nhắn tin hỏi 10 đứa thì cả 11 đều 1 điệp khúc “tao về quê rồi”. Còn tôi thì ở lại Hà Nội cũng vì bà ốm yếu không có ai chăm. Bà  ngoài 80,yếu,ăn nằm một chỗ,không đi đâu được. Để bà ở nhà một mình, có về nhà cũng day dứt,không an tâm. Nên nghĩ đợt này nghỉ ít,bấm bụng ở lại Hà Nội.
Bình thường ngày lễ, hội cô đơn,độc thân,FA ít ra cũng đi với nhau. Hoặc tìm nhau để trút nỗi lòng. Mặc kệ đôi lứa người ta có hạnh phúc thế nào. Thật ra lúc ấy bên nhau cũng chẳng vui hơn là mấy,toàn những con sắp chết đuối vì tình dìm nhau xuống vũng bùn bế tắc. Nhưng, ít ra có người cùng cảnh bên cạnh mình cũng khá hơn nhiều. Cô đơn lúc đó cũng không hoành hành mạnh mẽ làm tâm trạng tôi tệ đến thế này.
Đến cái lễ này. Chúng nó, cái lũ cô đơn cũng về nhà quây quần hết.
Tôi đang nghĩ,nếu tôi có một anh người yêu thì sao nhỉ?
Nếu anh ấy cũng là người ở tỉnh ra Hà Nội học,làm việc thì......
ôi thôi anh ta cũng đang ở nhà với bố mẹ rồi!
Phải nói sao nhỉ, không chỉ độc thân,hay thất tình mà còn cả những nhân đang in a relationship đều có một chốn hậu phương vững chắc,luôn có thể tìm về bất cứ lúc nào. Là gì thì khỏi phải nói. Hầu hết chúng ta đều biết mà.
Những ai đã phải sống xa quê,xa gia đình một thời gian dài đều hiểu cái cảm giác thèm muốn được về quây quần với những người thân thương,nó trỗi dậy mạnh mẽ vào những đợt lễ tết đến nhường nào. Nếu mà về được nhà,thì háo hức khôn nguôi. Được hít thở bầu không khí thân quen đã nuôi dưỡng ta mười mấy năm trời.Thế giới như nhỏ lại muôn vàn lần, đi đâu cũng nhìn thấy người quen,cũng chào hỏi tới tấp và hơn nhất là không sợ bị lạc đường. Thật tuyệt!
Còn vì nhiều lí do bất khả kháng buộc phải ở lại thành phố thì trời ơi! Ra đường cũng không hết được cô đơn. Ngay như Hà Nội hôm nay, đường vắng vẻ,quạnh quẽ đến lạ. Lác đác vài mống xe trên đường lướt qua nhau vùn vụt. Lèo tèo mấy quán trà đá vắng teo,chỉ thấy xếp chằng chịt ghế mà không có ai ngồi.Âm vang đâu đó trong các ngõ ngách nhỏ tiếng rao “Ngô luộc đây” không thay đổi,ngày nào cũng vậy,trừ tết ra.Chẳng còn cành tắc đường bon chen thường nhật, như là một Hà Nội rất khác. Hà Nội trầm lắng suy tư,Hà Nội tĩnh tại,yên bình. Hà Nội thế này đẹp hơn. Buồn hơn. À, Hà Nội buồn vui thế nào mà chẳng cô đơn. Rốt cuộc Hà Nội vẫn cô đơn lắm nếu không có người thân.

Ngày trước, có lần tôi đọc được một blog viết về sự quan tâm chăm sóc của bố dành cho con,bài viết khá hay và cảm động. Có nhiều bình luận thích thú có,có những bình luận kể về những người cha tận tụy. Tuy nhiên điều làm tôi ngạc nhiên hơn hết thảy là có bình luận thể hiện sự ngạc nhiên đến ngây ngô như “có cha thì được như thế này hả chị?”
”trên đời có những người bố như này sao?”. Ban đầu tôi cũng ngạc nhiên lắm,chẳng lẽ lại có những đứa trẻ nhỏ tuổi ngồi gõ bàn phím đọc blog lại không biết được có cha sẽ thế nào. Song,về sau, tôi có một người bạn. Bạn ấy tôi không biết nên gọi là thân hay không. Giữa chúng tôi có quá nhiều khúc mắc và oán trách nhau. Nhưng tôi nhớ,ngày hai đứa vẫn còn nói chuyện với nhau. Bạn có nói với tôi đại ý là: với người khác có thể bố mẹ là nhất,gia đình là hàng đầu. Nhưng với bạn,bố mẹ có cũng như không, và bạn tuyệt đối không muốn có sự góp mặt của họ trong cuộc sống của bạn. Vì có lẽ họ đã mang quá nhiều tổn thương đến tuổi thơ cũng như hiện tại của bạn. Tôi thương bạn,đến giờ vẫn thương nhiều. Duy chỉ có một điều, với những tổn thương đã gây ra cho nhau chúng tôi chẳng thể bên nhau  chuyện trò như đã từng.
Những đứa trẻ đó,kể cả bạn,cũng muốn có một gia đình êm ấm,thuận hòa,có đủ tình thương,sự bao bọc của cả cha mẹ,có chốn quay đầu về trong giông bão chứ. Nhưng đời đâu phải cứ muốn là có.

Còn chúng ta may mắn hơn họ,thật sự,khi cô đơn hãy nghĩ đến gia đình đầu tiên. Chứ đừng như tôi, thất vọng trong việc tìm kiếm một người bạn tâm giao,một người hiểu mình xong mới nghĩ đến bố mẹ. Nhiều lúc,tôi nghĩ bố mẹ không thể hiểu được mình. Nhưng thật ra,tôi nhầm. Nhầm to,bố mẹ sống với tôi ngần ấy năm,từ khi biết lẫy biết bò đến bây giờ khi tôi lăn vào đời. Chẳng có lý gì họ lại không hiểu tôi. Chẳng qua,họ nhiều tuổi,thời đại của họ khác,cách suy nghĩ của họ khác.nên cách biểu hiện của họ cũng khác cách mà tôi muốn. Do đó tôi đinh ninh rẳng họ không hề hiểu tôi.Nhưng thế nào với họ tôi vẫn luôn là nhất.Khi mà ngoài xã hội, đôi lúc tôi phải mệt mỏi bươn chải trèo lên vị trí nhất.Còn ở nhà,tôi chễm trệ ngồi lên vị trí đầu bảng mà chẳng tốn tí công sức nào, chỉ cần tôi là con của họ, tuyệt đối tôi là số 1. Nhiều lúc,tôi được thiên hạ,người ngoài nịnh nọt,chiều chuộng cũng chỉ vì tôi đem được một cái lợi ích nào đó cho họ,hoặc không thì là tìm cách tán tỉnh tôi. Còn ở nhà,tôi được chiều, được cưng nựng mà chẳng vì lý do gì,à không có chứ, vì tôi là con của bố mẹ.
Thiết nghĩ,bố mẹ vì tôi cũng gần một đời rồi, tôi bỏ một vài kỳ nghỉ lễ,chịu cô đơn một chút,trò chuyện với bà,chăm sóc bà đền chữ ơn,trả chữ hiếu thay bố mẹ cũng chưa bõ bèn gì.
Viết xong rồi,tôi sẽ gọi điện ngay cho mẹ. Khó có thể tả cái cảm giác tôi thèm nghe giọng của mẹ đến mức nào. Nên bạn này,khi cô đơn hãy nhớ về gia đình nhé,gia đình không phải ai cũng có thực thụ đâu.

0 nhận xét
Nhãn:

Người cổ hủ


“Một đứa con gái mặt mũi cũng không đến nỗi nào, nói chuyện cũng khá thú vị như mày tại sao đến giờ vẫn không có người yêu nhỉ?”

“Tao nói mày nghe này, con trai thằng nào cũng như nhau thôi. Chuyện trong giới hạn như nắm tay, nắm chân, hôn, ôm,… thì mày cũng phải để cho bạn trai nó được làm chứ. Mày cổ hủ nó vừa thôi.”

“Người tiến bộ như cậu sao lại khó tính thế?”



Thứ nhất, không phải tôi “không có người yêu”, nên nói là “sao vẫn còn độc thân” sẽ rõ nghĩa hơn. Cái từ “không có người yêu” nghe nó thảm quá.

Thứ hai, tôi cho rằng tôi không cổ hủ, chính xác thì tôi cố chấp thôi.

Thứ ba, tôi nghĩ tôi không khó tính, nên nói tôi thích làm theo quan điểm của mình.

Ai đã từng đọc bài “Phụ nữ mất gì khi làm tình?” chắc sẽ nghĩ tôi thoáng lắm. Vâng, có bạn đọc bài ấy xong cho rằng tôi thật tiến bộ. Thế này nhé, tất cả những gì tôi viết chỉ là quan điểm cá nhân. Tôi cho rằng khi phụ nữ đã nghĩ có ham muốn đó thì nên nghĩ đến hậu quả, à, chính xác thì là kết quả. Đừng tự hạ thấp mình bằng cách khóc lóc, đòi quà, đòi tiền và đòi sự phục dịch từ phía kia. Và tôi cũng có nói, nếu muốn đòi hỏi thì hãy dành nó cho chồng mình. Chỉ là chắc chả ai quan tâm.

Tôi cũng có nói tôi là người phụ nữ truyền thống. Tôi tôn trọng văn hóa Á Đông và rất có hứng thú với nó. Vậy nên tôi không nghĩ bản thân sẽ phát sinh quan hệ trước hôn nhân. Tôi của hiện tại không có cái ham muốn ấy, cũng chẳng muốn thay đổi quan điểm của mình.

Tôi cho rằng tình dục rất kỳ lạ. Nếu bạn không nghĩ đến nó, thì hầu như nó chẳng hề tồn tại. Nhưng một khi bạn bị nó quấn lấy, càng cố lờ nó đi thì nó càng bám dai. Và tôi của hiện tại, thấy tình dục chẳng tồn tại thế đấy.

Tôi thích ở nhà, thích dọn nhà, trang trí mấy thứ linh tinh. Tôi không đi chơi buổi tối, không thích bạn khác giới ngồi gần chứ đừng nói tới bá vai bá cổ. Tôi không thích con trai nói tục, tôi nói là tục, không phải thô nhé. Tôi không uống rượu, bia và bất kì đồ uống có gas nào kể cả nước ngọt.

Tôi nghĩ là con trai thì nên sống cùng bố mẹ. Người già thường cô đơn, thích quây quần bên con cháu. Vậy nên tôi nghĩ sau này chúng tôi sẽ sống cùng bố mẹ chồng, giống như tôi muốn em dâu sẽ ở cùng bố mẹ tôi ấy. Tôi sẽ cố gắng bớt ương bướng, bởi người già thường trẻ con và hay chấp nhặt, như bố mẹ vẫn bao dung tôi bao năm qua.

Và, bạn tôi nói tôi cổ hủ.

Nhưng tôi lại chưa bao giờ nghĩ sẽ coi chồng là trung tâm cuộc sống. Cuộc sống của tôi thì tôi mới là trung tâm. Tôi thích chủ nghĩa cá nhân, ai tốt với mình thì mình tốt lại, ai quan tâm mình thì mình quan tâm lại. Đừng ai nói với tôi phải tốt với người ta thì người ta mới tốt lại chứ? Tôi có quá nhiều mối bận tâm, không rảnh để đi tốt với thiên hạ rồi ai cắn lại mình sẽ là người xấu, ai tốt lại thì là người tốt.

Tôi không giỏi nấu nướng, mỗi lần về nhà dọn nhà cho mẹ xong tôi đều dán urgo khắp tay chân, xong đợi mẹ nấu cơm cho ăn ấy. Tôi cũng chẳng biết thêu thùa, may vá. Tôi còn chưa xâu kim bao giờ. Bé học làm gối, bao tay cho em bé mẹ tôi làm hộ đấy.

Vậy nên, tôi chẳng đủ dịu dàng truyền thống đâu.

Xem phim cảnh hôn nhau còn đỏ mặt quay đi. Bạn tôi nói tôi cổ hủ.

Tôi chẳng nghĩ thế. Những kẻ chưa hôn bao giờ sẽ có phản ứng giống tôi thôi, đó chỉ là bản năng. Tôi thấy chả liên quan đến cổ hủ. Nó giống như việc mọi người lần đầu xem phim 18+ ấy. Tò mò, hồi hộp, lo lắng, và mặt đỏ tía tai.

Tôi chưa vào bar, pub hay những nơi tương tự thế bao giờ, tối tôi ôm lap xem hoạt hình. Bạn tôi nói tôi nhạt nhẽo.

Tôi cười nhạt. Có rất nhiều người từ chối ai đó hoặc chia tay ai đó với lý do: Em/anh rất nhạt nhẽo. Chán nhau hoặc không thích cứ nói thẳng, việc quái gì phải ngụy biện thế. Trên đời này chả có ai là nhạt nhẽo cả. Chả qua quan điểm, cách sống khác nhau thôi. Tôi thích sống thế đấy, liên quan đếch gì đến anh?

“Mày đã cổ hủ rồi còn bảo thủ nữa >_<”.

Ừ, tôi cổ hủ. Chắc còn nhiều lắm những đứa cổ hủ như tôi. Kể cả chả còn ai, chỉ có mình tôi thì tôi cũng cóc quan tâm. Tôi sống sao cho tôi thấy vui vẻ, gia đình, người thân, bạn bè tôi cũng vui là được rồi. Và nếu tôi có chẳng tìm được người yêu, chồng vì tôi cổ hủ thì mặc. Hiện tại tôi thấy độc thân thú vị lắm. 21 năm qua độc thân tôi vẫn ngoác miệng cười hằng ngày đấy thôi.

Còn thiên hạ, đếch liên quan.

***

À, còn một chuyện cũng "đếch" liên quan mấy. Dù thiên hạ với mình chẳng liên quan, nhưng thiên hạ đôi khi cũng khiến mình vui, lắm lúc cũng chạnh lòng ghê gớm. Thế nên nhân đây cũng cảm ơn những thiên hạ khích lệ, những cmt góp ý của mọi người.

Còn một việc muốn đính chính. Tôi viết blog đến hiện tại là phi lợi nhuận. Post bài lên đây cũng được khoảng 42-43 bài rồi và tôi có share link sang facebook 2 bài, bằng con số lẻ. Bạn tôi biết tôi viết blog không nhiều dù tôi viết hơn một năm nay rồi. Bạn thân thì tôi tự nói, còn lại thì do tò mò cái tên Hoon Zuco bên fb nên google nó ra blog. Và tôi cũng chả định câu view đâu. Tôi viết cho tôi đọc là chính. Còn ai thích thì đọc, ai không thích mà lỡ click thì tôi xin lỗi đã làm lãng phí mấy phút của bạn. Thế nhé!

0 nhận xét
Nhãn:

Có nhất thiết phải đếm ta đã yêu nhau bao lâu?

Tôi lượn lờ facebook - chốn thiên đàng quen thuộc của các bạn trẻ thể hiện khả năng, đẳng cấp và sự hấp tấp của bản thân. Tôi không thể nào chê trách hay phê phán những gì facebook đang tác động đến giới trẻ để họ có những hành động hoàn toàn chả giống cha ông ta: Tốt không khoe, xấu chả che, vì đơn giản, tôi cũng mới ở tuổi mười bảy, chẳng đủ vốn liếng để có thể nói người này đúng, người kia sai. Đôi khi, những "trạng thái" (dùng từ này nghe lạ ghê!) của tôi cũng chất chứa những gì mà tôi muốn phơi bày cho cả thế giới thấy, nghe và hiểu mình hơn. Tuy nhiên, vô hình chung, tôi đang mò kim đáy bể
.
Trời, lạc đề mất rồi. Quay lại nào! Tôi lượn lờ facebook, và bắt gặp nhan nhản hình ảnh của những cặp đôi yêu nhau đang xúng xính bên người yêu mà làm trò. Trời ơi, dễ thương chứ không phải thấy ghét gì đâu, người đọc đừng hiểu lầm cách nói của người viết (hầu hết không cẩn thận thì sẽ bị ăn gạch ngay!). Kẻ thì first date, người thì one month anniversary, thằng bồ của con bạn thân thì "Chín tháng tuyệt vời lắm, cảm ơn!". Những người có mối quan hệ mập mờ như tôi hoặc chẳng có ai để mà đút kem cho ăn, dặn dò khi trời trở gió ắt hẳn cũng khá tủi khi thấy những dòng chữ kia, nhưng biết làm sao được.

Tuy nhiên, điều tôi muốn nói ở đây không phải là cách sống, mà là cách đếm. Tôi có vài đứa bạn-gái, và một trong số chúng nó nhảy cẫng lên khi ngày hôm đó là ngày thứ mười hai chúng nó quen nhau, sang đến ngày thứ mười ba thì chúng cũng nhảy lên tương tự, dù độ cao không hơn ngày trước là mấy. Tôi hỏi: "Đếm chi vậy?", nó trả lời: "Đếm cho vui!"

À, thật ra ý của con bạn tôi không chỉ dừng lại ở mức "vui" thôi đâu, hẳn nó còn điều để nói nhưng do "vui" quá mà nuốt hết chữ mất rồi. Đếm là hành động đơn giản nhất để bạn biết số lượng của một nhóm đồ vật, sự kiện nào đó. Bạn đếm que tính lúc mới bắt đầu vô lớp một, đếm bao nhiêu cục kẹo trên bàn để rồi chỉ chừa một phần ba số kẹo còn lại cho thằng em khi học lớp bảy, và đếm đã trôi qua bao nhiêu ngày kể từ khi mình tủm tỉm cười với cái kẻ đã tỏ tình với mình kia khi học lớp mười. Đó là bản năng của con người, chưa kể, việc đếm ngày yêu như vậy còn giúp cho cặp đôi có thêm động lực khi nhìn lại mình đã đi được bao xa, dù khoảng cách từ đây đến điểm xuất phát có thể đổi ra milimet. Uầy, thú vui của tuổi trẻ, ngay cả những bậc phụ huynh cũng lắc đầu mà nở nụ cười khó hiểu khi đứa con gái hí ha hí hửng bóc lịch vào một ngày đẹp trời mà hơn một tháng trước có đánh nó nó cũng chẳng chịu dậy sớm, huống chi là bóc lịch. Ngoài ra, đếm ở đơn vị càng nhỏ thì để đi đến tổng cộng số lượng sẽ chiếm rất nhiều thời gian. Tức có nghĩa, bạn đếm từng ngày đã yêu nhau sẽ lâu đến cái ngày hai người phải chia tay nhau, khi mà sau đó bạn sẽ đếm tháng này năm nọ để qua mau cái kỷ niệm không mấy hay ho đó.

Thật ra, đếm ngày yêu không phải là sai trái gì. Tôi không thể đập bàn và bảo con bạn: "Mày đừng đếm nữa!" hay đăng lên một "trạng thái": "Mọi người đếm làm quái gì? Lo yêu đi!". Đó là chuyện "đèn nhà ai người nấy sáng". Nhưng tôi thiết nghĩ, thay vì dành thời gian ra lo tủn mủn về những thứ nhỏ nhặt ấy, những cặp đôi yêu nhau (nhất là ở cái tuổi ong bướm la đà này) hãy cho việc học, việc nghỉ ngơi và những mối quan tâm về gia đình cũng có những chỗ đứng nhất định trong cái quỹ thời gian vốn đã khá hẹp hòi. Bạn nên đếm mình đã có bao nhiêu con năm, cần phấn đấu bao nhiêu con mười nữa để không phải bị học sinh trung bình. (Cũng nên) đếm ba mẹ mình đã bao nhiêu tuổi rồi, khi nào sẽ đến sinh nhật của ba mẹ, ông bà mình đã làm bao nhiêu việc nhà rồi, mình giúp được phần nào hay không.

Tất nhiên tôi không FA đến nỗi chưa có một bé "gấu", nhưng nhớ lại thì dường như tôi không đếm bao nhiêu ngày tôi đã cầm tay em, bao nhiêu ngày tôi chở em đi chơi, hay bao nhiêu lần lén lút hun em một cái dưới chân cầu thang nơi hai đứa ngồi nãy giờ rồi chui tọt vô hàng và vào lớp. Để đến khi hai đứa quyết định xem những ngày tháng ấy là một kỷ niệm nông nổi và dễ thương của tuổi mới lớn, thì tôi đã bàng hoàng nhận ra hai đứa đã quen nhau được tám tháng - một con số không hề nhỏ (đối với tôi lúc đó, và tôi đã tự ngưỡng mộ bản thân và em).

Đấy, tôi nghĩ không nhất thiết phải đo xem cái cây hôm nay đã cao hơn cái cây hôm qua bao nhiêu phân, bạn chỉ cần tưới nước cho nó đầy đủ, vun trồng bằng tất cả niềm yêu thương thì những thước đo về chiều cao sẽ chẳng nhấm nhằng vào đâu so với độ ngọt của quả - cái mà bạn có thể cảm nhận được, chứ đong đếm thì không thể nào!

 

0 nhận xét
Nhãn:

Cuộc đời là hữu hạn, hãy sống sao cho thật vô hạn



Tưởng tượng trong 1 buổi chiều đầy mưa, tôi cùng chị, hai người ngồi sát bên khung cửa sổ của 1 quán café nhỏ. Chị ấy có khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da rất trắng, mỉm cười nhìn tôi rất lâu. Tôi hỏi về công việc và gia đình chị ấy, chị nói mình chưa có thời gian để lo việc đó. Tôi lại hỏi tiếp, chị chỉ mới 25 tuổi, còn rất nhiều thời gian ở phía trước, tại sao lại không đủ, tại sao lại nói thời gian là rất khan hiếm??


-          Bởi vì chị không quý trọng thời gian em à.


-          Bởi vì tuổi trẻ chị trôi qua vô ích, em à.

-          Bởi vì, chị thật sự muốn sống an phận thủ thường. Và khi nhìn lại gần 26 năm sống trên đời, chị thấy mình sống quá bình thường, bình thường đến mức chị cảm thấy căm hận, phẫn uất, thậm chí là muốn hét lớn lên.


Tôi trầm ngâm, khẽ nhấp một ngụm cappuchino. Chẳng hiểu sao lần thứ n lần sau bao ngày không gặp chị, tôi lại cảm thấy cappuchino có vị đắng nghét. Hay nhân viên quên không cho một ít sữa đặc nhỉ?


-          Ai nói chị sống bình thường? – Tôi gân cổ cãi - Chị cũng có công việc ở một ngân hàng lớn ở thành phố, rồi còn có 1 người bạn trai giàu có thương yêu chị hết mực. Tại sao chị lại nói mình sống bình thường?

Chị vẫn giữ vẻ mặt tĩnh như nước nhìn tôi:

-          Em à, sống bình thường tức là chúng ta đã vô trách nhiệm với cuộc đời mình đấy. Làm ngân hàng lớn ư, cũng chỉ là nhân viên bình thường, còn bạn trai giàu có ư? Kì thực chị chỉ đi theo con đường của cha mẹ, và anh ấy dù có yêu thương chị, nhưng chị luôn có chút toan tính với sự nghiệp của anh ta.

-         

-          Chúng ta đang sống trong 1 thế giới đầy tính toán, em à.


Câu cuối cùng chị thốt ra, khiến tôi hơi hoảng hồn. Dù gì tôi cũng chỉ mới là tân sinh viên, nghe đến viễn cảnh tương lai tự nhiên lại cảm thấy cực kì ảm đạm. Vậy ra tự chỉ cảm thấy mình chỉ là một người không thành công sao? Tôi cho rằng nếu tổng thống Nga Putin không tự thoả mãn với tham vọng của mình, ông ấy cũng nói mình không-thành-công-cho-lắm. Thực sự rất nực cười!


Chúng tôi nói vài câu gì đó cho đến khi mưa tạnh hẳn. Ngày chia tay, tôi cảm thấy có điều gì không ổn ở chị. Trước đây, chị sống khá vui tươi, phóng túng. Bây giờ mới chỉ vài tháng, con người chị đã thay đổi hẳn, gọi là trầm ngâm, thích chiêm nghiệm triết lý cuộc sống hay gì gì đó, chính tôi cũng chẳng rõ  nữa.



Tưởng tượng cũng ở một buổi chiều mưa khác, tôi đi đến đám tang chị. Không kèn hoa, không cờ trống linh đình, mặc dù cha mẹ chị ấy cũng đủ sức chi trả. Chị mất sau cuộc nói chuyện hôm đó khoảng 4 tháng. Khi nghe tin này, tôi cực kì sốc, bỗng nhiên những lời chị nói ngày đầu hiện về như một cuốn phim quay chậm. Chị chết rồi! Không có thời gian! Sống an phận thủ thường! Tôi lọc ra trong kí ức những câu nói của chị, lặng lẽ đứng nhìn bài vị.


-          Con bé nó bị bệnh ung thư máu, phải điều trị ở bên Singapo mà cũng không qua nổi. – Mẹ chị khóc nấc từng tiếng – Nó nói trước khi chết cũng muốn đi du lịch, làm nhiều điều gì đó có ích cho đời. Thế là gia đình đem nó đến trại trẻ mồ côi, phát quà cho các bé. Nào ngờ, sức khoẻ nó yếu quá, đến bế một đứa lên cũng chẳng thể nào bế nổi. Nó mạnh mẽ lắm, không hề kêu than, chỉ mỉm cười nói rằng đã lãng phí quá nhiều thời gian khi còn khoẻ mạnh thôi!

Tôi trầm ngâm, thậm chí lúc về tôi cũng chẳng nói chuyện với ai.


Tôi dành ra vài ngày, một tuần, thậm chí là vài tháng để suy nghĩ. Chỉ có thể suy nghĩ mà thôi.



Tưởng tượng rằng một ngày trời nắng, tôi gặp bạn. Bạn có ngoại hình bình thường, nước da ngăm đen vì đi nắng quá nhiều, nhưng lúc nào nụ cười cũng thường trực trên môi. Hội bạn thân của bạn gọi bạn bằng cái tên “Thanh niên không biết mệt”. Bạn đi nhiều, hiểu biết rộng, dấu chân bạn đã chạm đến gần như cả chục nước. Bạn biết mình viết lách không giỏi, nhưng rất chăm chỉ ghi nhật kí. Cuộc sống của bạn không giây nào nhàm chán, có lẽ vì bạn biết tận dụng thời gian 1 cách triệt để. Bạn bận rộn vừa đủ, nhưng cũng thư giãn vừa đủ. Bạn thất bại quá nhiều, nhưng không bao giờ nản chí. Bạn nói với tôi rằng “Sống trên đời phải có thành tựu, dù không lớn nhưng cũng phải có. Chẳng lẽ ấy tính để đời chúng ta trôi đi 1 cách lãng nhách, đến khi mất đi chỉ có cha mẹ khóc thương thôi sao?”


Tưởng tượng đến một ngày nào đó, tôi và bạn, hai người cùng già đi. Tôi biết, bạn vừa xuất bản một quyển sách bán rất chạy, nên đang hấp tấp trên đường đến nhà sách. Bạn không còn sức trẻ như xưa nữa, nhưng bạn luôn được nhiều người thăm nom, an ủi. Bạn phát hiện mình bị căn bệnh di căn lên não, chỉ có thể sống được vài tháng. Trong thời gian đó, bạn vẫn tiếp tục viết sách, tiếp nối thành công của cuốn sách trước. Bạn mất 15 năm để xuất bản cuốn sách đầu tiên, và mất vài tháng để ra cuốn sách tiếp theo. Ngày cuốn sách thứ 2 ra đời, cũng là ngày mất của bạn. Cuốn sách thứ 2 bạn viết trong thời gian dưỡng bệnh còn thành công về mặt thương mại hơn cuốn thứ nhất. Nếu người đọc để ý ở những dòng cám ơn, có thể thấy bạn chỉ viết một câu ngắn gọn “ Cuộc đời là hữu hạn, hãy sống sao cho thật vô hạn”.



Tưởng tượng một ngày không xa nữa, tôi về bên kia thế giới. Tôi không biết mình để cho đời thành tựu gì, nhưng tôi biết nếu đạt được thành tựu, thì chính tôi sẽ mỉm cười chúc mình đầu tiên. Tôi yêu cuộc đời này nhiều lắm, nhưng tôi tự hứa sẽ không sống an phận thủ thường như bất kì ai khác. Kì thực, khi nhìn lại quãng thời gian lúc trẻ của tôi, tôi đã có những giây phút huy hoàng như bạn.

Phải, tôi không thể thua bạn.


Chúng ta không ai được phép thua bạn.

0 nhận xét
Nhãn:

Đưa anh đi vòng quanh thế giới



Bài hát tiếng Tây Ban Nha mình thích nhất, nghe mà như bài hát viết cho bản thân mình vậy. Mình dịch ra tiếng Việt, hy vọng có bạn đọc xong đồng cảm với mình nhé.

Bài hát: http://www.youtube.com/watch?v=v_zZmsFZDaM

'LA VUELTA AL MUNDO'

Đừng tặng em thêm nhiều sách nữa

Bởi vì em không đọc

Những gì em đã học

Là bởi vì em thấy

Trong những năm tháng đi qua

Em tự mâu thuẫn bản thân khi em nghĩ

Thời gian không chuyển dịch em

Em chuyển dịch cùng thời gian

Em là, khao khát được sống

Khao khát được vượt qua

Khao khát được biết

Có gì ở phía bên kia đại dương



Em hy vọng rằng đôi môi em

Sẽ không bao giờ câm nín

Em cũng khi vọng rằng động cơ của chiếc máy bay này sẽ không bao giờ khiến em rơi

Mọi chuyện của em không được tính toán

Cuộc sống của em cũng chẳng được quyết định

Em chỉ có một nụ cười

Và hy vọng cũng sẽ nhận lại được một nụ cười



Em tin vào số phận

Và tin vào thuỷ triều

Em không tin vào nhà thờ

Nhưng em tin vào ánh mắt của anh

Anh là mặt trời trên khuôn mặt em

Khi anh đánh thức em dậy

Em là cuộc sống mà em có

Anh là cuộc sống mà em thiếu

Đóng gói ba lô của anh

El Bulto, Los Motetes

Hành lý, va li của anh

Ba lô với tất cả những món đồ chơi tuổi thơ anh yêu quý



Và! Hãy đưa cho em bàn tay anh

Chúng ta sẽ đưa anh đi vòng quanh thế giới

Đưa anh đi vòng quanh thế giới

Đưa anh đi vòng quanh thế giới



Và! Hãy đưa cho em bàn tay anh

Chúng ta sẽ đưa anh đi vòng quanh thế giới

Đưa anh đi vòng quanh thế giới

Đưa anh đi vòng quanh thế giới



Tiền thuê nhà, tiền lương hàng tháng

Công việc trong một văn phòng

Em đánh đổi tất cả cho những vì sao

Cho những cánh đồng lúa mạch

Em giải thoát mình khỏi những thói quen thường ngày

Để lèo lái chuyến đi của chính mình

Bởi cái hộp nơi mà em đã từng sống

Đã biến thành một cuộc hành trình

Em đã từng là một "vật"

Chờ đợi ngày biến thành tro bụi

Nhưng rồi một ngày em quyết định

Để nó bay theo cơn gió

Và chạy theo phía sau anh

Không ai có thể thuyết phục được em

Ngoại trừ nụ cười của anh



Và em đi phía sau anh

Đi theo trực giác của chính mình

Nếu anh muốn một thay đổi thực sự

Hãy đi theo con đường khác biệt

Em muốn chạy đến chòm sao gần nhất

Sự may mắn là oxy cho em

Đôi mắt anh là cửa sổ của em

Em muốn chạy qua 7 hồ lớn

Trong cùng một ngày

Em muốn ngồi lên đùi anh

Đi đến tận cùng thế giới

Hãy để những đám mây ôm lấy em

Nhấn chìm em xuống dưới mặt nước

Để thấy bong bóng nổi lên như thế nào



Và! Hãy đưa cho em bàn tay anh

Và chúng ta sẽ đưa anh đi vòng quanh thế giới

Đưa anh đi vòng quanh thế giới

Đưa anh đi vòng quanh thế giới



Và! Hãy đưa cho em bàn tay anh

Và chúng ta sẽ đưa anh đi vòng quanh thế giới

Đưa anh đi vòng quanh thế giới

Đưa anh đi vòng quanh thế giới

0 nhận xét
Nhãn:

Âm nhạc cho các chòm sao số 4

Đón những ngày nghỉ lễ thật vui cùng Lovedia nhé các bạn! Hãy đến với những bài hát ngọt ngào cùng các bạn cung Nước nào!
Các bạn cung Nước nổi tiếng tình cảm nên những bài hát hôm nay cũng rất ngọt ngào nhé! 
Cự Giải
 
"Mama, I love you, Mama, I care
Mama, I love you, Mama, my friend
You're my friend"
"Me, con yêu mẹ, con quan tâm
Mẹ, con yêu mẹ, người bạn của con
Mẹ là người bạn của con."
Gia đình là một phần không thể thiếu đối với mỗi người, nhưng đối với các bạn Cự Giải, gia đình còn là mối ưu tiên hàng đầu trong cuộc sống của mình nữa. Tình cảm của các bạn í dành cho gia đình là rất lớn đấy!

Bọ Cạp
 
"With a taste of your lips
I'm on a ride
You're toxic, I'm slipping under
With a taste of poison paradise
I'm addicted to you
Don't you know that you're toxic?"
"Bằng vị ngọt đôi môi của anh
Em đã lên một chuyến đi
Anh là độc dược khiến em ngây ngất
Chỉ nếm thử một giọt thiên đường
Em đã bị cuốn hút
Anh có biết rằng anh là độc dược không?"
Bản cover của Yael Naim thể hiện được sự cuốn hút của các bạn Bọ Cạp. Một khi các bạn í đã quyết định quyến rũ ai thì người đó khó thoát khỏi "nọc độc" của Bọ Cạp lắm!

Song Ngư
 
"As long as you love me
We could be starving, we could be homeless, we could be broke
As long as you love me
I'll be your platinum, I'll be your silver, I'll be your gold"
"Chỉ cần tình yêu
Chúng ta có thể đói khát, vô gia cư, không tiền bạc
Chỉ cần tình yêu
Anh sẽ là điều quí giá của em"
Song Ngư là cung giàu tình cảm nhất trong 3 cung nước. Đối với các bạn í, tình yêu là một phần rất quan trọng của cuộc sống. Trong tình yêu, Song Ngư có thể hi sinh rất nhiều điều. Vì vậy hãy luôn trân trọng và gìn giữ nếu bạn đang ở trong mối quan hệ với một Song Ngư nhé!

Vậy là 4 số đầu tiên của Âm nhạc cho các chòm sao đã khép lại một vòng 12 cung Hoàng đạo rồi. Chúc các bạn một tuần mới vui vẻ nhé!

0 nhận xét
Nhãn:

5 kiểu “yêu nước” không thể đỡ nổi

Mấy ngày nghỉ lễ 2/9 nhìn bạn bè hết đứa này đến đứa khác xách balô đi du lịch nơi này nơi khác cũng khiến mình thòm thèm. Kể ra được đi đâu đó xa xa một chút để thay đổi không khí thì cũng là một điều thú vị nhưng mà ở nhà mấy ngày này cũng không phải là không có ích. Ít nhất là cũng tiết kiệm được một khoản tiền kha khá, tránh được mấy vụ chặt chém nhân dịp nghỉ lễ và hơn hết là được xem mấy vở hài kịch trên Facebook về lòng yêu nước cũng đáng đồng tiền bát gạo ra phết.Và sau đây thì mình xin mạn phép liệt kê vài kiểu người và vài câu chuyện về cái lòng “yêu nước” phải bỏ vào trong ngoặc kép của mấy bạn trẻ mà mình có cơ may được trông thấy mấy ngày vừa qua. Mấy điều này chỉ mang tính chất liệt kê thôi còn chuyện phân tích đúng sai, phải trái như thế nào thì mời cả nhà tự đọc rồi cho ý kiến nhé.

Dạng thứ nhất: Treo avatar cờ đỏ sao vàng rồi đi comment bậy bạ.
Cái dạng này thì không phải là hiếm. Từ dạo Facebook nổi lên thành mạng xã hội có nhiều người dùng nhất Việt Nam thì cứ mỗi dịp tết đến xuân về, 30/4 với 2/9 thì lại một loạt các event “Nhuộm đỏ Facebook bằng quốc kỳ Việt Nam”, “Treo avatar cờ đỏ sao vàng mừng Quốc Khánh”,… mọc lên cứ phải gọi là như nấm mọc sau mưa. 
Nói chung thì đây cũng là một hành động khá là hay và đẹp, chí ít cũng là về mặt thẩm mỹ. Khi mà ai cũng treo avatar như vậy sẽ giống như kiểu mặc chung một chiếc áo đồng phục tươi đẹp mà ai cũng giống ai. Như một lời nhắc nhở về hai chữ đồng bào, về tinh thần dân tộc và tinh thần yêu nước của những con người mang trong mình dòng máu Việt Nam. Của đáng tội là nếu đã trót mang trên người cái bộ đồng phục với hình quốc kỳ tôn nghiêm của dân tộc như vậy mà làm mấy việc có ích thì chẳng sao, đằng này thì ôm nguyên cái avatar mà ai-cũng-biết-là-từ-đâu-đấy để đi làm đủ mọi trò từ nực cười đến đáng xấu hổ trên mạng. 
Thực tế thì chúng ta đã ghi nhận không phải ít mấy cái trường hợp kiểu như này trong thời gian qua. Nhẹ nhàng thì như việc dùng tiếng Việt để comment chửi bới Công Vinh trên fanpage CLB bóng đá Nhật Bản mà anh đang theo thi đấu. Nặng hơn một chút thì là avatar cờ đỏ sao vàng đẹp lung linh xong đi vào facebook của mấy anh chàng đẹp trai bị trục xuất khỏi đất nước nọ để chửi bới, văng tục bằng mấy từ ngữ chả mấy đẹp đẽ gì cho cam. 
Có chuyện khôi hài như này mà mình vô tình được biết mới hôm qua thôi. Đó là cái bạn chủ một event kêu gọi mọi người treo cờ làm avatar trên facebook lại là một bạn trốn nghĩa vụ quân sự. Hôm trước còn thấy post mấy cách hay ho để trốn được qua vòng kiểm tra sức khỏe để không phải đi nghĩa vụ. Thế mà hôm nay đã thấy kêu gọi mọi người thể hiện tinh thần yêu nước và còn thái độ hành tỏi đủ kiểu nếu có ai lỡ hỏi lại: “Treo như này có ích gì không em?”.
Ờ, cũng thấy có chút “yêu nước” nhẹ.

Dạng thứ hai: Mồm nói yêu nước nhưng một mực sỉ nhục tiếng Việt.
Cái dạng này thì phần nhiều là ở mấy em teen teen xinh xinh hiền ngoan mới lớn. Cứ thử đọc mấy cái status mà các em ý chúc mừng sinh nhật Bác hay là chào mừng quốc khánh mà hết cả hồn. Kiểu năm lớp 1 khi học về chính tả thì chẳng may cô giáo của các em ý bị xe cán chết mất ngáp nên các em ý bị thất học ý. Có khi mình phải dụi mắt lên dụi mắt xuống đến 4, 5 lần mới hiểu nổi mấy thứ các em ý viết. 
Bé bé xinh xinh thích dùng teen code đã là một nhẽ, lớn đầu rồi mà cũng ối anh chị cũng vẫn thích chơi cái kiểu chữ mà người đọc chỉ mong có vietsub ngay bên dưới mà rõ ràng là họ đang viết tiếng Việt đấy chứ. Có khi bài viết của cố thủ tướng Phạm Văn Đồng: “Giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt” mà ai cũng đã một lần học qua trong chương trình phổ thông nó không nằm trong bộ nhớ chứa đầy những thứ hoa mỹ khác mà tư duy bình thường khó ai dịch nổi.
Mà dạng này thì còn có thêm một bộ phận kiểu còn nguy hiểm hơn nữa cơ. Đó là viết tiếng Việt còn chưa sõi, chi chit lỗi chính tả cơ mà lý luận khi người khác sử dụng ngoại ngữ thì kinh lắm. Thí sinh tham dự các cuộc thi âm nhạc mà hát tiếng Anh vài ba bài là bảo là mất gốc, không hát được tiếng mẹ đẻ, hát mà không ai hiểu thì hát làm gì. Xong rồi thì ca sỹ underground có sáng tác mấy ca khúc mà có chèn thêm đôi ba đoạn rap hay là các từ ngữ nước ngoài vào thì ngay lập tức quy chụp cho người ta cái tội “tiếng Việt không có từ nào hay hơn sao mà phải lạm dụng tiếng nước ngoài”. Nếu mà nói kiểu thế chắc mấy nghệ sĩ xứ Hàn Quốc khi chêm tiếng Anh vào bài hát của họ hay là Lady Gaga có cho đôi ba từ tiếng Ý vào ca khúc của cô ấy chắc đều mất gốc và lai căng hết. Chả hiểu mấy người đến tiếng Việt còn nói chả ra hồn thì lấy cái tư cách gì để phê phán người làm nghệ thuật không biết. 


Dạng thứ ba: Yêu nước nhưng mà một chữ Lịch Sử bẻ đôi cũng không biết
Đi đầu trong top những bạn trẻ trong dạng này chính là Kênh14 với bộ ảnh đỉnh cao mừng sinh nhật Bác nhưng mà sai cả ngày sinh của Bác: từ năm 1890 thành 1840. Nghe nói sau sự việc này trang thông tin này đã được phong cho danh hiệu: “Độc quyền sự ngu dốt” và nhận được đủ thứ văn bản xử phạt về cái trò hề đó của mình. Nghĩ qua cũng thấy buồn cười mà nghĩ kỹ lại thì lại thấy đau lòng vô cùng tận khi mà những người trẻ yêu nước lại có thể thiếu sót được cái lỗi to đùng như thế.
Kiến thức sâu rộng về sử Việt thì không dám đòi hỏi các bạn phải chuyên sâu và giỏi giang nhưng những điều cơ bản và một vài mốc thời gian quan trọng mà cũng không nhớ nổi thì thực sự là một điều đáng phải đặt mối quan ngại. Mình từng thấy một bạn nữ học một trường ĐH khá nổi tiếng ở Hà Nội đã cãi chày cãi cối, cãi bằng được với một người bạn khác của cô ấy về câu chuyện: ngày 2/9 là ngày Quốc Khánh chứ không phải ngày mất của Bác mà không hề hay biết hai sự kiện đó trùng một ngày, chỉ khác năm mà thôi. 
Bởi vậy mới nói mồm có rao giảng yêu nước cỡ nào mà trong đầu không có được chút ít vốn liếng lịch sử dân tộc thì chẳng hiểu bạn yêu cái gì của đất nước này khi không có quá khứ, không có truyền thống?

Dạng thứ tư: Ở đâu có Trung Quốc là chửi, ở đâu có “Tàu khựa” là ném đá
Cái dạng này thì phải nói là nhan nhản, không thể đếm xuể. Nhìn lại bộ đồ trên người mấy bạn đang mặc – hàng Quảng Châu. Xem lại mấy bộ phim truyền hình mà mấy bạn đang theo dõi trên tivi – phim Trung Quốc. Game online mà mấy bạn đang chơi – nhà phát hành từ China. Điện thoại iPhone giá rẻ - made in China. Nói chung là có quá nhiều thứ xung quanh các bạn đang sử dụng, tiêu dùng đều xuất phát từ Trung Quốc. Ấy vậy mà dường như các bạn lờ đi coi như không hề tồn tại cái sự thật đấy mà chỉ chăm chăm mượn cớ rằng mình đang yêu nước và dùng cái lòng yêu nước mù quáng đấy để chửi bới và phát biểu liều.
Ôi thôi thì cứ cái gì tồi tệ, xấu xa, bẩn thỉu, khốn nạn, đê tiện là cứ nhằm vào Trung Quốc mà chửi. Mấy cái tin đồn nhảm nhí kiểu “băng gạc chứa trứng đỉa”, “bức ảnh người vợ ma”, “cho ấu trùng vào băng vệ sinh”,… cũng quy cho Tàu khựa hết. Rồi kinh khủng hơn là khi đọc được một bài báo nào về những tai nạn, những sự việc đau lòng ở mảnh đất hơn 1 tỷ dân này như thiên tai, dịch bệnh,… thì bên dưới là cả đống comment cười cợt, đắc chí, sung sướng, hả hê. 
Dạng này thì đã được mình đề cập ở một bài viết cách đây khá lâu (có thể đọc ở link bên dưới) và mình gọi đó là mấy bạn trẻ có não sinh ra để lấp đầy hộp sọ. Có một điểm chung của mấy cái bài viết được share đầy rẫy trên Facebook chứa các tin đồn này đó chính là nó vô cùng mông lung, không rõ nguồn và không hề có căn cứ cơ sở khoa học nào cả. Đôi khi nó còn là mấy bài viết của mấy cái page đang cần tăng lượt like cho họ hoặc là của mấy đứa rảnh rỗi đang cần được tăng lượt follow không hơn không kém. 
Thực ra để mà nói thì ở đâu cũng có người tốt kẻ xấu, dân tộc nào cũng có điều tốt và chưa tốt, tích cực lẫn tiêu cực nhưng mà mấy bạn trẻ phấn khích quá đà kiểu thấy ở đâu có dính tý Trung Quốc là chửi, chế đủ thể loại tranh ảnh thơ phú biếm họa để sỉ nhục dân tộc khác thì đúng là khó có thể chấp nhận nổi. Mấy thành phần quá khích, thích chạy theo tâm lý đám đông mà không biết kiểm soát hành động của mình như này thì khó có thể nói là yêu nước được.

Dạng thứ năm: “Tôi yêu Việt Nam nhưng tôi không yêu Thanh Hóa, không ưa Bắc Kỳ, kỳ thị đồng tính, ghê tởm dân nhà quê,…”
Thế nào, có bao giờ bạn nghe được mấy câu kiểu như trên chưa? Mình dám cá là tất cả các bạn đều đã nghe thấy, nhìn thấy ít nhất một lần trong đời mấy cái câu như vậy rồi. Các bạn lúc nào cũng năng nổ chửi Tàu khựa, sùng sục hô hào khẩu hiệu yêu nước nhưng mà mỗi cái việc yêu đồng bào của mình, tôn trọng những người có cùng nguồn gốc, nói chung ngôn ngữ là không thể làm nổi. 
Kỳ thị thì đủ kiểu, đủ cách. Nhẹ nhàng thì cách ly không chơi với mấy bạn “dân 36” trong lớp, căng thẳng hơn thì lập page anti một bé đi thi The Voice Kids chỉ vì bé ý quê ở Thanh Hóa. Bình thường thì buông lời trêu chọc một cậu bạn là người đồng tính trong lớp để cho vui, ghê gớm hơn là nhiếc móc, bỉ bai, sỉ nhục không thương tiếc người bạn đó và thậm chí đánh đập, dùng bạo lực với người ta chỉ vì người ta không thích người khác giới giống mình. 
Đôi khi đơn giản chỉ là một cái giọng nói địa phương chưa thể chuẩn như giọng Hà Nội. Chỉ là một người bạn ở miền Nam ra lỡ nói tiếng Nam mà bị chặt chém không thương tiếc khi đi mua mấy món đồ lưu niệm ở thủ đô. Chỉ là những từ ngữ “Bắc Kỳ”, “Nam Kỳ”,… Tất cả những thứ đó đã đủ để chứng minh cho bạn thực ra chả có tý gì gọi là yêu nước cả. Vì yêu tổ quốc là đồng nghĩa với việc yêu đồng bào, yêu dân tộc mình. Bạn có yêu đến chết đi được một anh chàng, cô nàng nào đó ở trời Tây mà có khi từ bây giờ đến lúc hết đời bạn cũng chẳng bao giờ có cơ hội gặp mặt và bạn tự hào vì điều đó. Nhưng lại chẳng thể bao dung và ngừng dùng định kiến để nhìn về những con người ở ngay bên cạnh bạn hàng ngày. Yêu nước ư? Bạn làm gì xứng đáng với từ đó.

Tạm kết
Mình còn nhớ năm mình học lớp 10, mình có đọc một truyện ngắn mà theo mình là rất hay và nó đã một phần làm thay đổi cách nhìn nhận cuộc đời của mình. Một truyện ngắn của tác giả nổi tiếng Minh Nhật với tựa đề: “Bước chân tới thiên đường”.Trong truyện có kể về một nhân vật là một thầy giáo đặc biệt dạy môn Giáo dục công dân của một lớp học cũng đặc biệt mà có lẽ nó chỉ có thể xảy ra trong tưởng tượng mà thôi. Ở trong đó, thầy giáo trẻ tên Kim mắc bệnh hiểm nghèo đã có lần giảng cho đám học trò nghịch như quỷ bên dưới về lòng yêu nước như này:
“Kim đi vào lớp, thường là tay đút túi quần, quên không tả, anh mặc vest, luôn chỉ mặc vest đen, anh đứng sát bàn đầu tiên, ít khi quan tâm đến việc hôm nay phải dạy gì.
- Lòng yêu nước?
Anh nhìn lướt qua quyển sách của Ánh – nó ngồi ở bàn đầu - rồi ra hiệu cho Ánh cất sách vào túi.
- Ờ, đây là một chủ đề hay đấy! Em, em có yêu nước không? Anh luôn thích những câu trả lời thật nhé.
Anh chỉ vào Bảo. Thằng này nheo mắt:
- Theo một nghĩa nào đó thì là có ạ.
- Theo nghĩa nào đó là theo nghĩa nào?
- Em cũng không rõ lắm, nhưng đại khái thì là yêu ạ!
Cách trả lời nhảm nhí của thằng này khiến tôi phì cười.
- Em có yêu đội bóng nào không?
- Dạ có, Barca ạ.
- Dứt khoát nhỉ. Thế khi Barca bị loại ở cúp C1 năm nay em có buồn không?
- Có chứ ạ.
- Thế lúc nghe đến sản lượng khai thác hải sản của nước ta giảm 25% trong năm vừa rồi, em có buồn không?
- Dạ…không ạ.
- Đấy, thế thì cũng chưa yêu nước lắm!
Bảo lúng túng. Anh cười:
- Anh đùa đấy, anh cũng không buồn vì anh không ăn hải sản! Nhưng nếu là sản lượng cà phê giảm thì anh sẽ buồn lắm đấy!
Cười. Anh lại xoa xoa cằm, động tác quen thuộc:
- Có lẽ là ở mỗi một hoàn cảnh đều khác, không thể so sánh các em với các anh hùng đã xả thân cứu nước trong hai cuộc chiến tranh của chúng ta, vì các em sinh ra trong thời bình, điều ấy là không chính xác. Anh nghĩ, các em yêu nước theo cách của các em, yêu chỉ đơn giản vì đã được sinh ra ở nơi này. Anh nhớ, cách đây 5 năm, khi anh bắt đầu đi du học….
Và Kim kể về những ngày xa nhà của anh, những lúc đi học về tối khuya, bật BBC VN lên nghe những bản tin về đất nước, thấy lòng vui vẻ lạ thường, những lúc nghe tin có sóng thần nơi này, bão lũ nơi kia, lại thấy lòng ngập tràn lo lắng, anh kể hội sinh viên Việt Nam ở đó giúp đỡ, san sẻ, yêu thương nhau như thế nào, yêu nước là yêu những người cùng sinh ra trên quê hương…Không kể khổ, không so sánh, Kim nói với chúng tôi về những gì anh đã trải qua và đúc kết được…Những câu chuyện giản dị, anh ngồi một cách bình thản, chúng tôi chăm chú lắng nghe.. Những cảm xúc dâng lên trong từng đứa như là lần đầu biết thế nào là yêu nước, là tình bạn thực sự, là tình yêu, là lòng dũng cảm…”
Vậy đó bạn yêu à. Đó là điều mà tôi muốn nói về lòng yêu nước trong ngày 2/9 và cả 364 ngày còn lại trong một năm đấy. Yêu nước nó không phức tạp quá đỗi như các bạn vẫn đang nghĩ về nó đâu. Đôi khi chỉ đơn giản là biết kiểm soát hành vi của bản thân khi mình đang đại diện cho cả một dân tộc trên mạng xã hội, là biết đùm bọc, yêu thương những con người cùng dòng máu Việt Nam ở bất kỳ nơi nào có thể, là học hành và rèn luyện tốt để trở thành những người trẻ sống tốt sống đẹp. Vậy thôi, có lẽ đã là đủ rồi để trở thành một lòng yêu nước thực thụ, bất chấp việc có thể bạn sẽ không cầm súng ra trận hay là không đi nghĩa vụ quân sự rồi đó, bạn à!

0 nhận xét
 
blog tình yêu © 2012 | Designed by Nguyễn Tâm , Facebook: https://www.facebook.com/huongtoicongnghe